Truyện cười dân gian
:: Forum Other :: Rest
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Truyện cười dân gian
Mình khai trương box "rest" trước.
Cái nghề làm quan bạc bẽo lắm!
Từ dạo người ta hay đào
đường, bụi tung mù mịt đâm ra tôi lại thích đi xe buýt. Một lần, vô
tình tôi gặp sếp cũ. Ông ấy cùng ghế với tôi. Không còn cách nào khác,
tôi đành phải bắt chuyện với anh ta. Chả gì thì tôi và anh ta cũng cùng
làm việc ở một công ty nhà nước.
- Hồi này anh thế nào? Sức khỏe vợ con anh ra sao? – Tôi hỏi
- Hai chúng tôi ly dị đã mười một năm rồi còn gì.
- Ừ nhỉ! - Tôi chợt nhớ ra - Thế ai nuôi thằng bé?
- Thằng bé nào? Là con bé, nó ở với cô ấy. Hồi ấy chính anh đã mua búp bê tặng nó đấy thôi.
- Đúng rồi, đúng rồi... - Tôi trở nên thận trọng hơn - Thế chứng vàng da của anh khỏi hẳn rồi chứ?
- Tôi bị viêm túi mật kinh niên cơ mà.
- À vâng, tất nhiên… cũng là do nội tiết cả thôi – Tôi lấp liếm - Thế chủ nhật nào anh cũng vẫn đi câu cá đấy chứ?
- Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến tận lúc này, chưa bao giờ tôi cầm chiếc cần câu nào.
- E hèm... Chắc anh vẫn hút thuốc "3 số"?
- Chưa bao giờ tôi hút thuốc cả.
- À... ừ nhỉ... còn các bữa ăn, mẹ anh vẫn nấu nướng cho anh chứ?
- Anh quên rồi ư? Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ.
- À!... xin lỗi, đến bến tôi phải xuống rồi. Chúc anh mọi điều tốt lành, giám đốc nhân sự thân mến ạ!
- Không, giám đốc kinh doanh chứ! - Anh ta sửa lại.
Tôi lao vội xuống xe. Nhưng chỉ vài phút sau, tôi bình tâm trở lại. Tôi
có lỗi gì đâu trong việc anh ta đã không còn là sếp của tôi nữa?
Nhà sư ghét sự giả dối
Một nhà sư đứng tần ngần trước một cửa hàng giò chả, suy tính một hồi rồi chỉ tay vào gói ruốc hỏi:
- Cái này là đồ ăn chay hả cô?
- Không! Nó làm từ thịt lợn đấy thầy ạ!
- Không có loại thế này mà là chay à?
- Tuyệt đối không có đâu!
Nhà sư nuốt nước miếng lẩm bẩm:
- Thế mà tuần trước đi ăn cưới, bọn nó cho mình mấy đĩa xôi ăn với cái
loại “sợi” này. Mình hỏi sợi gì, bọn nó bảo: “Bã sắn dây!”.
- Ồ thế thì nhà sư bị lừa rồi!
- Ức quá, vậy bán cho tôi nửa cân để tôi về vạch cái mặt lừa đảo của bọn nó ra!
Cái “mở nút chai”
Trong quán bia hơi, hai anh chàng đứng trước bệ tiểu trong lúc đã ngà
ngà say. Một người liếc nhìn sang bên và nhận thấy cái của người kia
vặn xoắn lại như một cái mở nút chai thì kinh ngạc thốt lên:
- Tôi chưa bao giờ thấy một cái như vậy. Quá giống!
- Giống cái gì?
- Giống cái mở nút chai.
- Nhưng cái gì giống cơ chứ?
- Cái của cậu ấy.
- Ôi dào! Tưởng gì, mỗi người một vẻ mà.
- Đúng thế, quả là tạo hoá rất nhiều ý tưởng.
Lúc “xong việc”, anh chàng có “cái ấy" bình thường bắt đầu vẩy vẩy mấy cái trước khi cho thằng nhỏ vào trong quần.
Anh chàng kia thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Cậu làm “cái đó” như vậy để làm gì thế?
- Thì... vẩy những giọt còn sót, như bình thường thôi.
- &%$#@!
- Sao vậy? Sao tự nhiên cậu nói tiếng Đan Mạch vậy? Tớ làm thế ảnh hưởng đến cậu à?
- Không! Hic, hic...
- Làm sao?
- Hic! Thế mà bao nhiêu năm qua, mỗi lần “xong việc” là tớ cứ vặn xoắn nó, như người ta vắt quần áo vậy.
- Thảo nào...
Cô em, đừng vội
Kinh nghiệm xương máu dưới đây sẽ cho chúng ta thấy rằng: "Nói trước
bước sẽ khó qua” mà còn có khi bị ăn vài cái tát. Tốt nhất là làm xong
rồi hãy nói không thì lộ hết.
Một chiếc máy bay dân dụng
đang đi vào một sân bay ở Toronto trong chặng cuối cùng. Viên phi công
bật hệ thống liên lạc và bắt đầu nói vào micro:
- Kính thưa
quý khách! Ðây là cơ trưởng Johnson. Chúng ta đang hạ thấp dần độ cao
xuống Toronto. Tôi muốn thay phi hành đoàn gửi lời cảm ơn đến quý khách
đã bay cùng chúng tôi hôm nay, và tôi hy vọng quý khách sẽ thoải mái
khi ở Toronto. Cảm ơn quý khách đã đến với hãng hàng không chuyên
nghiệp của chúng tôi. Rất mong được gặp lại!
Rồi anh chàng mơ
màng nhìn sang hai bên cửa. Tệ một nỗi, anh ta quên mất không tắt hệ
thống liên lạc. Cả máy bay đều có thể nghe được cuộc nói chuyện trong
khoang lái. Phi công phụ nói với cơ trưởng:
- Này, cậu định sẽ làm gì ở Toronto thế?
- À, tớ mua sắm một ít hàng lậu.
- Ý tớ muốn hỏi tối nay kia.
- Tối nay à? Trước hết là tớ nhận phòng ở khách sạn và đi tè một phát, buồn... cứng cả người rồi!
Tất cả hành khách cười rầm, nhưng cơ trưởng đâu nghe thấy gì, tiếng anh chàng vẫn tiếp tục:
- Sau đó thì... tớ sẽ đưa cô tiếp viên mới đi ăn chiều, cậu biết đấy, cô tiếp viên mà có bộ ngực đồ sộ đi giày đỏ ấy.
- Cậu sẽ thế nào với cô ta?
- Tớ sẽ ăn tối và chuốc rượu cho cô ta, sau đó mang cô ta về phòng và ngủ với cô ta suốt đêm. Ha, ha...
Mọi người trên máy bay đều nhìn về phía cô tiếp viên giày đỏ.
Cô nàng tiếp viên mới này xấu hổ quá, cô chạy từ cuối máy bay lên để vào khoang lái tắt hệ thống liên lạc.
Ði được nửa đường, do vội vàng, lại sắp có “nước mắt ngắn nước mắt dài”
nên cô bị vấp và ngã lăn dưới chân một anh chàng. Anh chàng nọ cúi
xuống đỡ cô dậy và nói:
- Không cần phải chạy vội thế đâu, em gái. Hắn ta còn phải “tè một phát” trước đã mà!
Nhũn hết cả… khoai
Ba cô gái trẻ ngồi chơi nói chuyện. Một cô khoe: - Tớ mới mua được cái
nồi áp suất Tầu ở phố Hàng Khoai tốt lắm! Hầm chỉ 15 phút là nhũn.
Cô thứ hai khoe:
- Còn tớ thì mua cái nồi áp suất Nhật ở siêu thị cực tốt, hầm chỉ 10 phút là nhũn.
Cô thứ ba:
- Ôi dào! Nhà em không nhiều tiền như các chị. Nồi của em là nồi Việt Nam nhưng cực tốt nhé…
Hai cô kia ngạc nhiên:
- Hàng trong nước sản xuất làm sao mà tốt được?
- Ồ, thực ra thì em hay về muộn nên toàn chồng em sử dụng nồi. Hôm nọ,
em nghe anh ấy khoe với tay hàng xóm: “Tôi luộc bằng nồi áp suất của
vợ, chỉ được 2 phút là nhũn hết cả khoai”.
Không hiểu vì sao vợ giận
- Tớ buồn quá cậu ạ, vợ tớ lại giận nữa rồi! Cô ấy không thèm nói gì với tớ suốt cả tuần nay.
- Cậu là chúa kém ăn, kém nói. Chắc lại nói gì để vợ phật ý chứ gì? Giận từ bao giờ?
- Cô ấy giận từ cuối tuần trước, chẳng hiểu vì lý do gì. Theo lời cậu
khuyên, dạo này tớ rất quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho nàng, tập nói
những lời có cánh cho nàng nghe… À để nhớ lại xem nào, câu cuối cùng tớ
nói hôm ấy là gì nhỉ?... À đúng rồi, hôm ấy là chủ nhật và bọn tớ có
một cái đám cưới vào lúc 11 giờ trưa, tớ đánh thức cô ấy vào lúc 6 giờ
sáng và âu yếm nói:
“Em yêu à! Còn 5 tiếng nữa là đến dự đám cưới rồi, em dậy trang điểm cho nó kịp giờ.”
- Và cô ấy lập tức giận luôn. Đấy, tớ đã hết sức chiều chuộng và âu yếm như thế, không hiểu cô ấy giận vì lý do gì?.
Khi chàng ngốc nói chữ
Có anh chàng ngốc nọ được một gia đình hứa gả cô gái thứ hai trong gia
đình. Nhà ấy vốn có ba chị em, không chỉ cô thứ hai mà cô nào cũng coi
thường chàng, ý xem mình là bông hoa nhài vậy.
Một hôm, anh chàng đến nhà, cô thứ hai ra chào và nói:
- Tọa sàng yến phu lang (Mời chàng ngồi bàn tiệc)!
Anh chàng không hiểu gì, nhưng thấy chỉ ghế thì ngồi, chỉ món thì ăn.
Nhưng lúc ra về lấy làm hậm hực, tự nhủ phải tìm mấy câu “là lạ” làm
vốn.
Hôm sau, vào một đêm trăng, chàng ngốc lại đến thăm người
yêu, nhưng lần này không dám đi cửa trước mà lẻn ngả sau. Bất ngờ chàng
gặp lúc ba chị em đang tắm ngoài giếng. Nghe tiếng, chàng nép bờ giậu,
vểnh tai lên nghe, thấy cô Út vỗ vỗ... “gì đó” rồi nói:
- Bạch bạch như phấn trang (Trắng như thoa phấn)!
Lại nghe cô thứ hai lặp lại động tác (hình như giống cô Út và nói:
- Úc úc như hình quy (Hình tựa mu rùa)!
Rồi chàng thấy cô chị cười:
- Hắc như côn lôn (Ðen như quả núi)!
Nghe được câu nói trên, ngốc lẩm nhẩm đọc đi đọc lại cho thuộc, bụng
nghĩ rằng đó là những câu ẩn ý cao siêu cần phải ghi nhớ. Rồi chàng hớn
hở ra về.
Hôm sau, chàng ngốc nhà ta hăm hở đến nhà người yêu. Cô thứ hai cùng cô Út mang nước ra mời:
- Tọa sàng yến phu lang.
Ngốc chỉ ngay vào cô Út mà rằng:
- Lang gì mà lang! Bạch bạch như phấn trang!
Cô Út toát mồ hôi, không hiểu sao hôm nay chàng ta lại ăn nói "văn hoa"
đến như vậy. Cô ngượng ngùng rút lui để người yêu của ngốc ra tiếp.
Thấy chàng, cô thứ hai mở lời âu yếm hỏi:
- Phu quân như hà ti?
Ngốc làm bộ sành sỏi trả lời:
- Ti gì mà ti! Úc úc như hình quy.
Nghe vậy, cô ta thẹn đỏ mặt, nguây nguẩy bước vào. Cô chị thấy tình thế
có vẻ căng thẳng, muốn giảng hoà, chạy ra cản ngăn ngốc:
- Dượng bất mật ngôn (Dượng nói không ngọt ngào)!
Ngốc lại chỉ vào chị tỉnh bơ nói:
- Ngôn gì mà ngôn! Hắc hắc như côn lôn.
Người chị đứng sững như trời trồng, rồi ù chạy một mạch chẳng dám quay đầu lại.
Định nghĩa vui về các môn học
Có câu: “Học nhiều quên nhiều, học ít quên ít, không học... không quên”
(có gì trong đầu để mà quên?). Nói chung, tất cả những việc gì phải làm
là chép những lời thầy giảng, nhớ chúng, chép chúng vào bài thi, rồi
sau đó quên đi. Điều quan trọng: Dù định nghĩa (vui) thế nào thì bạn
vẫn phải học, không môn này thì môn khác!
Toán học
Có thể nói đây chính là môn duy nhất vô cùng mâu thuẫn. Đầu tiên bạn sẽ
được học là 1 + 1 = 2, điều mà một vài năm sau người ta lại nói lại 1 +
1 = 10 (sau khi nói cho bạn biết hệ nhị phân là gì). Người ta cũng dạy
bạn vi phân, tích phân và nhiều thứ quan trọng khác, nhưng cuối cùng
khi đi làm bạn cũng chỉ dùng đến 4 phép tính cơ bản.
Vật lý
Đây là môn học chuyên nghiên cứu sự rụng của táo và các loại quả khác.
Bạn cũng được học cách tính giờ tàu chạy và khi nào hai con tàu gặp
nhau nếu chúng chạy trên cùng một... đường ray. Trong khi đó người học
vật lý xong thường ít đi trồng táo hoặc khi đi tàu thì lăn quay ra ngủ.
Hoá học
Yêu cầu của môn học này là phải ghi nhớ những câu trả lời đúng và những
bài thí nghiệm. Đổ nước, bột từ lọ này vào lọ kia, lắc hoặc khuấy,
nhiều lúc phải đun lên, rồi cuối cùng đổ tất cả... xuống cống!
Sinh học
Môn học nghiên cứu chuột, ruồi giấm và một số vật nuôi trong nhà khác.
Tuy nhiên, nếu trẻ con hỏi ta rằng "làm sao để có em bé" thể nào ta
cũng có câu trả lời: “Con cò mang em bé đến và đặt lên cửa sổ cho các
bà mẹ”!
Địa lý
Chủ yếu môn này dạy ta cách xem bản
đồ. Hết năm này đến năm khác thầy giáo hỏi châu Mĩ ở đâu trên bản đồ,
mặc dù thầy biết thừa rồi. Có lẽ trước khi Christopher Columbus chưa
tìm ra châu Mỹ, chưa ai phải học môn này cả!
Lịch sử
Thầy cô giáo sẽ bắt ta nhớ xem ai đã lật đổ một ông vua nào đó. Nhiều
khi bạn phải nhớ ngày sinh của một nhân vật cổ lai hi nào đó mặc dù ông
(bà) ta không làm sinh nhật, mà bạn cũng chẳng cần phải nhớ để tặng quà!
Văn học
Ta thường xuyên phải đọc những quyển sách dày đến nỗi chỉ kịp liếc qua
cái tên của nó trước khi vào phòng thi. Sau khi học xong môn này, ta sẽ
có thể biết Huy Gô và Huy Cận không phải là... hai anh em!
Triết học
Triết học là môn dễ hiểu nhất, đó là môn phân tích một hiện tượng luận
về hiện tượng, hiện tượng mà đôi khi chúng ta luận về hiện tượng đó
đúng là hiện tượng, cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về
hiện tượng đó. Nhưng hiện tượng đó đôi khi không là hiện tượng luận nên
luận về hiện tượng đó là hiện tượng luận!!!
Cái nghề làm quan bạc bẽo lắm!
Từ dạo người ta hay đào
đường, bụi tung mù mịt đâm ra tôi lại thích đi xe buýt. Một lần, vô
tình tôi gặp sếp cũ. Ông ấy cùng ghế với tôi. Không còn cách nào khác,
tôi đành phải bắt chuyện với anh ta. Chả gì thì tôi và anh ta cũng cùng
làm việc ở một công ty nhà nước.
- Hồi này anh thế nào? Sức khỏe vợ con anh ra sao? – Tôi hỏi
- Hai chúng tôi ly dị đã mười một năm rồi còn gì.
- Ừ nhỉ! - Tôi chợt nhớ ra - Thế ai nuôi thằng bé?
- Thằng bé nào? Là con bé, nó ở với cô ấy. Hồi ấy chính anh đã mua búp bê tặng nó đấy thôi.
- Đúng rồi, đúng rồi... - Tôi trở nên thận trọng hơn - Thế chứng vàng da của anh khỏi hẳn rồi chứ?
- Tôi bị viêm túi mật kinh niên cơ mà.
- À vâng, tất nhiên… cũng là do nội tiết cả thôi – Tôi lấp liếm - Thế chủ nhật nào anh cũng vẫn đi câu cá đấy chứ?
- Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến tận lúc này, chưa bao giờ tôi cầm chiếc cần câu nào.
- E hèm... Chắc anh vẫn hút thuốc "3 số"?
- Chưa bao giờ tôi hút thuốc cả.
- À... ừ nhỉ... còn các bữa ăn, mẹ anh vẫn nấu nướng cho anh chứ?
- Anh quên rồi ư? Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ.
- À!... xin lỗi, đến bến tôi phải xuống rồi. Chúc anh mọi điều tốt lành, giám đốc nhân sự thân mến ạ!
- Không, giám đốc kinh doanh chứ! - Anh ta sửa lại.
Tôi lao vội xuống xe. Nhưng chỉ vài phút sau, tôi bình tâm trở lại. Tôi
có lỗi gì đâu trong việc anh ta đã không còn là sếp của tôi nữa?
Nhà sư ghét sự giả dối
Một nhà sư đứng tần ngần trước một cửa hàng giò chả, suy tính một hồi rồi chỉ tay vào gói ruốc hỏi:
- Cái này là đồ ăn chay hả cô?
- Không! Nó làm từ thịt lợn đấy thầy ạ!
- Không có loại thế này mà là chay à?
- Tuyệt đối không có đâu!
Nhà sư nuốt nước miếng lẩm bẩm:
- Thế mà tuần trước đi ăn cưới, bọn nó cho mình mấy đĩa xôi ăn với cái
loại “sợi” này. Mình hỏi sợi gì, bọn nó bảo: “Bã sắn dây!”.
- Ồ thế thì nhà sư bị lừa rồi!
- Ức quá, vậy bán cho tôi nửa cân để tôi về vạch cái mặt lừa đảo của bọn nó ra!
Cái “mở nút chai”
Trong quán bia hơi, hai anh chàng đứng trước bệ tiểu trong lúc đã ngà
ngà say. Một người liếc nhìn sang bên và nhận thấy cái của người kia
vặn xoắn lại như một cái mở nút chai thì kinh ngạc thốt lên:
- Tôi chưa bao giờ thấy một cái như vậy. Quá giống!
- Giống cái gì?
- Giống cái mở nút chai.
- Nhưng cái gì giống cơ chứ?
- Cái của cậu ấy.
- Ôi dào! Tưởng gì, mỗi người một vẻ mà.
- Đúng thế, quả là tạo hoá rất nhiều ý tưởng.
Lúc “xong việc”, anh chàng có “cái ấy" bình thường bắt đầu vẩy vẩy mấy cái trước khi cho thằng nhỏ vào trong quần.
Anh chàng kia thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Cậu làm “cái đó” như vậy để làm gì thế?
- Thì... vẩy những giọt còn sót, như bình thường thôi.
- &%$#@!
- Sao vậy? Sao tự nhiên cậu nói tiếng Đan Mạch vậy? Tớ làm thế ảnh hưởng đến cậu à?
- Không! Hic, hic...
- Làm sao?
- Hic! Thế mà bao nhiêu năm qua, mỗi lần “xong việc” là tớ cứ vặn xoắn nó, như người ta vắt quần áo vậy.
- Thảo nào...
Cô em, đừng vội
Kinh nghiệm xương máu dưới đây sẽ cho chúng ta thấy rằng: "Nói trước
bước sẽ khó qua” mà còn có khi bị ăn vài cái tát. Tốt nhất là làm xong
rồi hãy nói không thì lộ hết.
Một chiếc máy bay dân dụng
đang đi vào một sân bay ở Toronto trong chặng cuối cùng. Viên phi công
bật hệ thống liên lạc và bắt đầu nói vào micro:
- Kính thưa
quý khách! Ðây là cơ trưởng Johnson. Chúng ta đang hạ thấp dần độ cao
xuống Toronto. Tôi muốn thay phi hành đoàn gửi lời cảm ơn đến quý khách
đã bay cùng chúng tôi hôm nay, và tôi hy vọng quý khách sẽ thoải mái
khi ở Toronto. Cảm ơn quý khách đã đến với hãng hàng không chuyên
nghiệp của chúng tôi. Rất mong được gặp lại!
Rồi anh chàng mơ
màng nhìn sang hai bên cửa. Tệ một nỗi, anh ta quên mất không tắt hệ
thống liên lạc. Cả máy bay đều có thể nghe được cuộc nói chuyện trong
khoang lái. Phi công phụ nói với cơ trưởng:
- Này, cậu định sẽ làm gì ở Toronto thế?
- À, tớ mua sắm một ít hàng lậu.
- Ý tớ muốn hỏi tối nay kia.
- Tối nay à? Trước hết là tớ nhận phòng ở khách sạn và đi tè một phát, buồn... cứng cả người rồi!
Tất cả hành khách cười rầm, nhưng cơ trưởng đâu nghe thấy gì, tiếng anh chàng vẫn tiếp tục:
- Sau đó thì... tớ sẽ đưa cô tiếp viên mới đi ăn chiều, cậu biết đấy, cô tiếp viên mà có bộ ngực đồ sộ đi giày đỏ ấy.
- Cậu sẽ thế nào với cô ta?
- Tớ sẽ ăn tối và chuốc rượu cho cô ta, sau đó mang cô ta về phòng và ngủ với cô ta suốt đêm. Ha, ha...
Mọi người trên máy bay đều nhìn về phía cô tiếp viên giày đỏ.
Cô nàng tiếp viên mới này xấu hổ quá, cô chạy từ cuối máy bay lên để vào khoang lái tắt hệ thống liên lạc.
Ði được nửa đường, do vội vàng, lại sắp có “nước mắt ngắn nước mắt dài”
nên cô bị vấp và ngã lăn dưới chân một anh chàng. Anh chàng nọ cúi
xuống đỡ cô dậy và nói:
- Không cần phải chạy vội thế đâu, em gái. Hắn ta còn phải “tè một phát” trước đã mà!
Nhũn hết cả… khoai
Ba cô gái trẻ ngồi chơi nói chuyện. Một cô khoe: - Tớ mới mua được cái
nồi áp suất Tầu ở phố Hàng Khoai tốt lắm! Hầm chỉ 15 phút là nhũn.
Cô thứ hai khoe:
- Còn tớ thì mua cái nồi áp suất Nhật ở siêu thị cực tốt, hầm chỉ 10 phút là nhũn.
Cô thứ ba:
- Ôi dào! Nhà em không nhiều tiền như các chị. Nồi của em là nồi Việt Nam nhưng cực tốt nhé…
Hai cô kia ngạc nhiên:
- Hàng trong nước sản xuất làm sao mà tốt được?
- Ồ, thực ra thì em hay về muộn nên toàn chồng em sử dụng nồi. Hôm nọ,
em nghe anh ấy khoe với tay hàng xóm: “Tôi luộc bằng nồi áp suất của
vợ, chỉ được 2 phút là nhũn hết cả khoai”.
Không hiểu vì sao vợ giận
- Tớ buồn quá cậu ạ, vợ tớ lại giận nữa rồi! Cô ấy không thèm nói gì với tớ suốt cả tuần nay.
- Cậu là chúa kém ăn, kém nói. Chắc lại nói gì để vợ phật ý chứ gì? Giận từ bao giờ?
- Cô ấy giận từ cuối tuần trước, chẳng hiểu vì lý do gì. Theo lời cậu
khuyên, dạo này tớ rất quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho nàng, tập nói
những lời có cánh cho nàng nghe… À để nhớ lại xem nào, câu cuối cùng tớ
nói hôm ấy là gì nhỉ?... À đúng rồi, hôm ấy là chủ nhật và bọn tớ có
một cái đám cưới vào lúc 11 giờ trưa, tớ đánh thức cô ấy vào lúc 6 giờ
sáng và âu yếm nói:
“Em yêu à! Còn 5 tiếng nữa là đến dự đám cưới rồi, em dậy trang điểm cho nó kịp giờ.”
- Và cô ấy lập tức giận luôn. Đấy, tớ đã hết sức chiều chuộng và âu yếm như thế, không hiểu cô ấy giận vì lý do gì?.
Khi chàng ngốc nói chữ
Có anh chàng ngốc nọ được một gia đình hứa gả cô gái thứ hai trong gia
đình. Nhà ấy vốn có ba chị em, không chỉ cô thứ hai mà cô nào cũng coi
thường chàng, ý xem mình là bông hoa nhài vậy.
Một hôm, anh chàng đến nhà, cô thứ hai ra chào và nói:
- Tọa sàng yến phu lang (Mời chàng ngồi bàn tiệc)!
Anh chàng không hiểu gì, nhưng thấy chỉ ghế thì ngồi, chỉ món thì ăn.
Nhưng lúc ra về lấy làm hậm hực, tự nhủ phải tìm mấy câu “là lạ” làm
vốn.
Hôm sau, vào một đêm trăng, chàng ngốc lại đến thăm người
yêu, nhưng lần này không dám đi cửa trước mà lẻn ngả sau. Bất ngờ chàng
gặp lúc ba chị em đang tắm ngoài giếng. Nghe tiếng, chàng nép bờ giậu,
vểnh tai lên nghe, thấy cô Út vỗ vỗ... “gì đó” rồi nói:
- Bạch bạch như phấn trang (Trắng như thoa phấn)!
Lại nghe cô thứ hai lặp lại động tác (hình như giống cô Út và nói:
- Úc úc như hình quy (Hình tựa mu rùa)!
Rồi chàng thấy cô chị cười:
- Hắc như côn lôn (Ðen như quả núi)!
Nghe được câu nói trên, ngốc lẩm nhẩm đọc đi đọc lại cho thuộc, bụng
nghĩ rằng đó là những câu ẩn ý cao siêu cần phải ghi nhớ. Rồi chàng hớn
hở ra về.
Hôm sau, chàng ngốc nhà ta hăm hở đến nhà người yêu. Cô thứ hai cùng cô Út mang nước ra mời:
- Tọa sàng yến phu lang.
Ngốc chỉ ngay vào cô Út mà rằng:
- Lang gì mà lang! Bạch bạch như phấn trang!
Cô Út toát mồ hôi, không hiểu sao hôm nay chàng ta lại ăn nói "văn hoa"
đến như vậy. Cô ngượng ngùng rút lui để người yêu của ngốc ra tiếp.
Thấy chàng, cô thứ hai mở lời âu yếm hỏi:
- Phu quân như hà ti?
Ngốc làm bộ sành sỏi trả lời:
- Ti gì mà ti! Úc úc như hình quy.
Nghe vậy, cô ta thẹn đỏ mặt, nguây nguẩy bước vào. Cô chị thấy tình thế
có vẻ căng thẳng, muốn giảng hoà, chạy ra cản ngăn ngốc:
- Dượng bất mật ngôn (Dượng nói không ngọt ngào)!
Ngốc lại chỉ vào chị tỉnh bơ nói:
- Ngôn gì mà ngôn! Hắc hắc như côn lôn.
Người chị đứng sững như trời trồng, rồi ù chạy một mạch chẳng dám quay đầu lại.
Định nghĩa vui về các môn học
Có câu: “Học nhiều quên nhiều, học ít quên ít, không học... không quên”
(có gì trong đầu để mà quên?). Nói chung, tất cả những việc gì phải làm
là chép những lời thầy giảng, nhớ chúng, chép chúng vào bài thi, rồi
sau đó quên đi. Điều quan trọng: Dù định nghĩa (vui) thế nào thì bạn
vẫn phải học, không môn này thì môn khác!
Toán học
Có thể nói đây chính là môn duy nhất vô cùng mâu thuẫn. Đầu tiên bạn sẽ
được học là 1 + 1 = 2, điều mà một vài năm sau người ta lại nói lại 1 +
1 = 10 (sau khi nói cho bạn biết hệ nhị phân là gì). Người ta cũng dạy
bạn vi phân, tích phân và nhiều thứ quan trọng khác, nhưng cuối cùng
khi đi làm bạn cũng chỉ dùng đến 4 phép tính cơ bản.
Vật lý
Đây là môn học chuyên nghiên cứu sự rụng của táo và các loại quả khác.
Bạn cũng được học cách tính giờ tàu chạy và khi nào hai con tàu gặp
nhau nếu chúng chạy trên cùng một... đường ray. Trong khi đó người học
vật lý xong thường ít đi trồng táo hoặc khi đi tàu thì lăn quay ra ngủ.
Hoá học
Yêu cầu của môn học này là phải ghi nhớ những câu trả lời đúng và những
bài thí nghiệm. Đổ nước, bột từ lọ này vào lọ kia, lắc hoặc khuấy,
nhiều lúc phải đun lên, rồi cuối cùng đổ tất cả... xuống cống!
Sinh học
Môn học nghiên cứu chuột, ruồi giấm và một số vật nuôi trong nhà khác.
Tuy nhiên, nếu trẻ con hỏi ta rằng "làm sao để có em bé" thể nào ta
cũng có câu trả lời: “Con cò mang em bé đến và đặt lên cửa sổ cho các
bà mẹ”!
Địa lý
Chủ yếu môn này dạy ta cách xem bản
đồ. Hết năm này đến năm khác thầy giáo hỏi châu Mĩ ở đâu trên bản đồ,
mặc dù thầy biết thừa rồi. Có lẽ trước khi Christopher Columbus chưa
tìm ra châu Mỹ, chưa ai phải học môn này cả!
Lịch sử
Thầy cô giáo sẽ bắt ta nhớ xem ai đã lật đổ một ông vua nào đó. Nhiều
khi bạn phải nhớ ngày sinh của một nhân vật cổ lai hi nào đó mặc dù ông
(bà) ta không làm sinh nhật, mà bạn cũng chẳng cần phải nhớ để tặng quà!
Văn học
Ta thường xuyên phải đọc những quyển sách dày đến nỗi chỉ kịp liếc qua
cái tên của nó trước khi vào phòng thi. Sau khi học xong môn này, ta sẽ
có thể biết Huy Gô và Huy Cận không phải là... hai anh em!
Triết học
Triết học là môn dễ hiểu nhất, đó là môn phân tích một hiện tượng luận
về hiện tượng, hiện tượng mà đôi khi chúng ta luận về hiện tượng đó
đúng là hiện tượng, cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về
hiện tượng đó. Nhưng hiện tượng đó đôi khi không là hiện tượng luận nên
luận về hiện tượng đó là hiện tượng luận!!!
hinata- Academy Student
- Tổng số bài gửi : 11
Registration date : 31/12/2007
Re: Truyện cười dân gian
Mùi của nàng đây mà!
Chàng yêu nàng nhiều khi bởi vì say mê mùi hương quyến rũ tỏa ra từ mái tóc, làn da nàng. Nhưng mà nhận biết mùi riêng của người yêu như chàng này thì các hãng mỹ phẩm và nước hoa chắc cũng đến hồi sập tiệm.
Vở kịch Romeo và Juliet kinh điển chuẩn bị được trình chiếu. Mọi người ai cũng hăng say luyện tập để phục vụ cho hàng ngàn người hâm mộ. Đạo diễn hướng dẫn chàng vào vai Romeo si tình:
- Cậu đưa bông hồng lên mũi ngửi, nhắm mắt, hít thật sâu rồi nói: "Chao ôi, đây chính là mùi hương đằm thắm của nàng!". Hiểu rồi chứ?
- Quá đơn giản!
Đến hôm công diễn buổi mở màn, màn diễn của chàng Romeo làm cả khán phòng cười nghiêng ngả. Sau khi bước vào hậu trường, chàng lo lắng hỏi đạo diễn:
- Em đã làm điều gì sai phải không anh?
Đạo diễn gầm lên:
- Có mất mặt không cơ chứ, ngửi ngón tay rồi ăn nói bậy bạ thế hả? Thế cậu để hoa ở đâu?
Nên đặt tên con là gì?
Nàng năm nay vừa tròn mười sáu, thân hình nở nang, làm bao nhiêu chàng trai chết mê chết mệt. Một hôm, trong thành tổ chức dạ vũ từ thiện, nàng xin phép mẹ tham dự.
Trước khi đi, mẹ nàng căn dặn: “Con đã mười sáu tuổi rồi, nên học cách phòng ngừa những tên sở khanh đi. Khi có kẻ nào đến với con, con hãy hỏi nó: "Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?". Đàn ông thường sợ chuyện đó lắm”.
Nhẩm lại lời mẹ dặn, nàng háo hức đến dạ hội. Hôm đó nàng đẹp tựa một ngôi sao trên trời. Các chàng trai đều thi nhau đến mời nàng nhảy.
Chàng trai đầu tiên, sau khi đi gần hết điệu Vanxơ nhẹ nhàng, anh chàng kín đáo hôn nhẹ vào bờ vai nõn nà của nàng. Cảm nhận thấy khác lạ, nàng liền hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Nghe đến đây, anh chàng bỗng tái mặt, đưa nàng về chỗ ngồi và lủi ra xa.
Kẻ thứ hai, bước nhảy thành thục, vòng tay của gã rắn chắc lắm. Nàng thích mê. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bàn tay đáng nhẽ đáng để hờ ở hông nàng đang di chuyển xuống mông. Nàng lại thì thầm vào tai gã:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Bước nhảy sành điệu của gã dần dần rối loạn, mắt gã bỗng mờ đi. Kết thúc điệu nhảy, gã lủi nhanh vào đám đông, quên cả chào nàng.
Tin tưởng vào lời nói của mẹ lắm rồi. Nàng tự động đi tìm nạn nhân mới. Kẻ này có râu lún phún. Hắn nhảy không đẹp, nhưng lại có đôi mắt thật đa tình. Hắn mời nàng đi dạo. Đến một chiếc ô tô, hắn đưa nàng vào trong. Cảm thấy đến đây là đủ, nàng liền hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Hắn im lặng, hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Sau khi dứt nụ hôn, nàng hổn hển:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Hắn vẫn không trả lời nàng. Nhẹ nhàng lột quần áo nàng ra. Nàng cố gắng gồng người hỏi lại lần cuối cùng:
- Ch... úng ta sau nà... y sẽ đặt… t... ên…c... on… l... à.. à... g... ì... ì?
Hắn nhẹ nhành rút trong túi quần ra một cái Durex và nói với nàng:
- Nếu nó thoát ra được khỏi chỗ này... Tên nó sẽ là David Copperfield.
Nhầm tai hại
Cột và Kèo là hai anh em sinh đôi giống nhau như đúc. Cột thì chí thú vợ con, còn Kèo thích sống độc thân và chèo thuyền. Ít lâu sau, vợ của Cột mất, còn thuyền của Kèo thì bị chìm.
Một hôm, Kèo đang đi trên phố thì gặp bà cô họ hàng. Bà cô mắt mũi già cả nhầm Kèo với Cột - người anh có vợ mới chết - nên rơm rớm nước mắt nói với Kèo:
- Ôi con trai, ta thật sự buồn khi nghe tin về sự mất mát của con.
- Vâng, cảm ơn cô, nhưng mà cháu thì lại chẳng cảm thấy buồn tí nào cả. Ngay từ khi có nó, cháu đã thấy nó là một thứ xấu xí. Nó có một vết nứt dài ở phía trước, và một cái lỗ ở phía sau... mỗi lần cháu sử dụng những cái đấy của nó lại to ra thêm một tí. Mà từ cái khe nứt ở đằng trước lúc nào cũng bốc lên mùi cá thối, và cứ động vào là chảy nước...
Tuần trước, cháu cho ba người thuê nó để giải trí. Cháu đã dặn họ là phải cùng nó trở về nhà đúng giờ, thế mà ba thằng ngốc đó không nghe, nhẩy lên nó cùng một lúc, thế là nó không chịu được. Bây giờ thì không có nó, cháu lại thấy vui vẻ hơn.
Bà cô nghe đến đấy thì lăn đùng ra đất.
Chàng yêu nàng nhiều khi bởi vì say mê mùi hương quyến rũ tỏa ra từ mái tóc, làn da nàng. Nhưng mà nhận biết mùi riêng của người yêu như chàng này thì các hãng mỹ phẩm và nước hoa chắc cũng đến hồi sập tiệm.
Vở kịch Romeo và Juliet kinh điển chuẩn bị được trình chiếu. Mọi người ai cũng hăng say luyện tập để phục vụ cho hàng ngàn người hâm mộ. Đạo diễn hướng dẫn chàng vào vai Romeo si tình:
- Cậu đưa bông hồng lên mũi ngửi, nhắm mắt, hít thật sâu rồi nói: "Chao ôi, đây chính là mùi hương đằm thắm của nàng!". Hiểu rồi chứ?
- Quá đơn giản!
Đến hôm công diễn buổi mở màn, màn diễn của chàng Romeo làm cả khán phòng cười nghiêng ngả. Sau khi bước vào hậu trường, chàng lo lắng hỏi đạo diễn:
- Em đã làm điều gì sai phải không anh?
Đạo diễn gầm lên:
- Có mất mặt không cơ chứ, ngửi ngón tay rồi ăn nói bậy bạ thế hả? Thế cậu để hoa ở đâu?
Nên đặt tên con là gì?
Nàng năm nay vừa tròn mười sáu, thân hình nở nang, làm bao nhiêu chàng trai chết mê chết mệt. Một hôm, trong thành tổ chức dạ vũ từ thiện, nàng xin phép mẹ tham dự.
Trước khi đi, mẹ nàng căn dặn: “Con đã mười sáu tuổi rồi, nên học cách phòng ngừa những tên sở khanh đi. Khi có kẻ nào đến với con, con hãy hỏi nó: "Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?". Đàn ông thường sợ chuyện đó lắm”.
Nhẩm lại lời mẹ dặn, nàng háo hức đến dạ hội. Hôm đó nàng đẹp tựa một ngôi sao trên trời. Các chàng trai đều thi nhau đến mời nàng nhảy.
Chàng trai đầu tiên, sau khi đi gần hết điệu Vanxơ nhẹ nhàng, anh chàng kín đáo hôn nhẹ vào bờ vai nõn nà của nàng. Cảm nhận thấy khác lạ, nàng liền hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Nghe đến đây, anh chàng bỗng tái mặt, đưa nàng về chỗ ngồi và lủi ra xa.
Kẻ thứ hai, bước nhảy thành thục, vòng tay của gã rắn chắc lắm. Nàng thích mê. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bàn tay đáng nhẽ đáng để hờ ở hông nàng đang di chuyển xuống mông. Nàng lại thì thầm vào tai gã:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Bước nhảy sành điệu của gã dần dần rối loạn, mắt gã bỗng mờ đi. Kết thúc điệu nhảy, gã lủi nhanh vào đám đông, quên cả chào nàng.
Tin tưởng vào lời nói của mẹ lắm rồi. Nàng tự động đi tìm nạn nhân mới. Kẻ này có râu lún phún. Hắn nhảy không đẹp, nhưng lại có đôi mắt thật đa tình. Hắn mời nàng đi dạo. Đến một chiếc ô tô, hắn đưa nàng vào trong. Cảm thấy đến đây là đủ, nàng liền hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Hắn im lặng, hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Sau khi dứt nụ hôn, nàng hổn hển:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Hắn vẫn không trả lời nàng. Nhẹ nhàng lột quần áo nàng ra. Nàng cố gắng gồng người hỏi lại lần cuối cùng:
- Ch... úng ta sau nà... y sẽ đặt… t... ên…c... on… l... à.. à... g... ì... ì?
Hắn nhẹ nhành rút trong túi quần ra một cái Durex và nói với nàng:
- Nếu nó thoát ra được khỏi chỗ này... Tên nó sẽ là David Copperfield.
Nhầm tai hại
Cột và Kèo là hai anh em sinh đôi giống nhau như đúc. Cột thì chí thú vợ con, còn Kèo thích sống độc thân và chèo thuyền. Ít lâu sau, vợ của Cột mất, còn thuyền của Kèo thì bị chìm.
Một hôm, Kèo đang đi trên phố thì gặp bà cô họ hàng. Bà cô mắt mũi già cả nhầm Kèo với Cột - người anh có vợ mới chết - nên rơm rớm nước mắt nói với Kèo:
- Ôi con trai, ta thật sự buồn khi nghe tin về sự mất mát của con.
- Vâng, cảm ơn cô, nhưng mà cháu thì lại chẳng cảm thấy buồn tí nào cả. Ngay từ khi có nó, cháu đã thấy nó là một thứ xấu xí. Nó có một vết nứt dài ở phía trước, và một cái lỗ ở phía sau... mỗi lần cháu sử dụng những cái đấy của nó lại to ra thêm một tí. Mà từ cái khe nứt ở đằng trước lúc nào cũng bốc lên mùi cá thối, và cứ động vào là chảy nước...
Tuần trước, cháu cho ba người thuê nó để giải trí. Cháu đã dặn họ là phải cùng nó trở về nhà đúng giờ, thế mà ba thằng ngốc đó không nghe, nhẩy lên nó cùng một lúc, thế là nó không chịu được. Bây giờ thì không có nó, cháu lại thấy vui vẻ hơn.
Bà cô nghe đến đấy thì lăn đùng ra đất.
hinata- Academy Student
- Tổng số bài gửi : 11
Registration date : 31/12/2007
Re: Truyện cười dân gian
Cho dễ giở sách
Từ ngày xửa, ngày xưa và đến cả bây giờ cũng thế, người ta rất hay cho ngón tay lên miệng chấm chấm cho ướt để dễ đếm tiền hay giở sách. Anh chàng này vẫn chọn cách đó, nhưng thứ nước dùng cho ướt tay lại không phải là ... nước miếng.
Có một anh nổi tiếng là chăm đọc sách, người quanh khu phố gọi anh là mọt sách. Sau ngày cưới, vào đêm tân hôn, cô vợ nhắc nhở:
- Anh phải vứt hết mấy quyển sách của anh đi nghe chưa? Đêm tân hôn em không thích anh đọc sách, sẽ phân tán tư tưởng. Em chỉ muốn anh chuyên tâm vào chuyện…
Anh chồng gật đầu qua loa. Cô vợ đi tắm rửa xong lên giường, nhưng nằm trằn trọc mãi mà không thấy chồng làm gì cả. Khi quay sang thấy chồng đang đọc sách, cô vợ gắt lên:
- Anh làm cái gì thế hả? Em nói là anh không đọc sách nữa cơ mà.
Anh chồng an ủi:
- Thôi, một chút nữa em nhé!
Nằm chờ mãi rồi cũng thấy tay của chồng “du lịch” quanh người mình… Khi đến chỗ… anh ta liền dừng lại một lúc lâu lâu. Cô vợ sốt ruột hỏi:
- Anh muốn… à?
Chồng đáp:
- Không, chỉ là để thấm ướt ngón tay, giở sách cho dễ hơn thôi.
-!!!!
Khi cầu thủ chuyển nghề
Cầu thủ nọ có trình độ rất cao, từng được gọi vào đội tuyển, nhưng không hiểu chán cảnh đám tuyển thủ quốc gia bán độ hay bực mình chuyện huấn luyện viên trưởng bỏ việc đi làm tiếp thị mà anh chàng tuyên bố giải nghệ. Sau đó anh ta xin thử việc ở một số môn thể thao khác.
Đầu tiên là bơi lội. Sau ba tháng, chàng cựu cầu thủ đã được dự thi giải bơi lội toàn thành phố.
Cuộc thi gồm 5 lượt bơi, mỗi lượt cách nhau một khoảng thời gian nhất định. Sau 4 lượt đầu ban giám khảo thông báo vận động viên là cựu cầu thủ nọ đang dẫn đầu, và lượt cuối cùng bắt đầu.
Trong tiếng hò reo của các cổ động viên, anh chàng cựu cầu thủ bắt đầu khá uể oải, anh ta lao xuống và bơi rất chậm chạp, vừa bơi vừa ngẩng đầu quan sát. Huấn luyện viên của anh ta bực tức, đầu tiên là gào toáng lên, sau đó ông lồng lộn chạy dọc đường bơi la hét nhưng vẫn không ăn thua, anh chàng vẫn kiên nhẫn chậm chạp hết bơi ếch đến bơi sải rồi bơi... lùi. Khi chắc chắn các vận động viên khác đã về đến đích anh ta mới bơi vào bờ.
Lúc anh ta vừa ngoi lên, huấn luyện viên cáu tiết quát: “Cậu làm cái quái gì mà đoạn cuối bơi chậm vậy?”. “Tại những vòng trước tôi đang dẫn điểm”. “Thì sao hả?”. “Cho nên vòng này tôi... câu giờ”!
Ban huấn luyện chán quá bèn chuyển anh ta sang bộ môn khiêu vũ thể thao. Buổi tập đầu tiên, khi đang cùng bạn nhảy tập một điệu "vanxơ", trong lúc mọi việc đang suôn sẻ, từng bước chân cùng các điệu xoay người và bản nhạc đang rất khớp nhau thì đột nhiên anh chàng cựu cầu thủ lăn ra sàn ôm đầu kêu gào trông rất đau đớn. Mọi người kinh hoàng xúm lại xem, các bác sĩ vội vàng mở hộp đồ y tế...
Trong lúc mọi người cuống cuồng lo lắng thì anh chàng he hé mắt hỏi bác sĩ: “Sao trọng tài không thổi còi?”. “Nghĩa là sao? Tại sao anh ôm đầu lăn lộn vậy?”. “Có ai đó dẫm phải... chân tôi, đang gay cấn thế này phải kiếm quả phạt chứ!!!”.
Hết biết!
Khi cao nhân rửa tội
Một người đàn bà sắc nước hương trời thời trẻ làm gái điếm, khi đã về hưu muốn gột rửa lương tâm nên mới đến nhà thờ gặp Đức cha
- Thưa Cha rất thánh, thời trẻ con... Cha hãy rửa tội cho con!
- Con của ta, ta chỉ đủ khả năng rửa tội cho những công dân bình thường thôi. Với trường hợp của con, ta đành bất lực.
- Chả nhẽ không còn cách nào khác? Thưa Cha!
- Ta biết có một người duy nhất đủ độ trong sạch để làm được việc đó. Trong sa mạc phía Tây thành phố có một cao nhân đã từ lâu sống xa lánh loài người. Con hãy đến tìm ông ta.
- Cám ơn Cha. Con sẽ lên đường ngay hôm nay.
Sa mạc hoang vu nơi con người cao quý kia ẩn dật không hề có một bóng cây cỏ, động thực vật. Ngày ngày ông ta ngồi thiền, thiền chán thì đi chơi. Phần vì nóng, phần vì chỉ có một mình nên nhu cầu sử dụng quần áo trở nên không cần thiết. Trang phục duy nhất của ông là một chiếc mũ rộng vành để che cái nắng như thiêu như đốt của sa mạc.
Hôm đó, như thường lệ, cao nhân đang trên đường đi thăm thú thiên nhiên, chợt bắt gặp người đàn bà mà chúng ta đã có dịp làm quen ở trên. Với trang phục như đã mô tả, ông ta vô cùng lúng túng, rồi rất nhanh, ông tụt chiếc mũ đang đội và dùng hai tay quấn nó phía trước mình để che thân.
Đoạn ông yên lặng lắng nghe câu chuyện của người đàn bà nọ một cách chăm chú. Rồi rất nghiêm trang, ông lầm bầm cầu khấn. Vào thời điểm thiêng liêng nhất, ông đưa hai cánh tay gầy guộc lên trời, hô to:
- Hỡi các đấng thần linh...
Đang quỳ trước mặt ông, người đàn bà thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, vì kỳ lạ thay, chiếc mũ vẫn không rơi.
Sờ đầu nào cũng đoán được hậu vận
Trên đời có vô vàn kiểu bói: Bói bàn tay, bói khuôn mặt, bói dáng đi, thậm chí bói bài, bói chân gà cúng. Thế nhưng bói bằng cách sờ đầu và sờ… thì là lần đầu tiên mới được nghe.
Làng nọ nức tiếng gần xa bởi có một bà bói mù thông thái, chỉ cần sờ vào đầu là đã có thể đoán định được tương lai. Tiếng lành đồn xa, người người mến mộ.
Một hôm, chàng cũng theo gót chân thiên hạ lặn lội tìm đến ý chừng muốn kiểm nghiệm xem những đồn thổi kia có phải là thật không.
Khi đến lượt mình, chàng khẽ khàng trút bỏ quần xuống, chổng mông cho bà bói sờ.
Một lúc, bà phán:
- Số con sau này sẽ là sếp bự, của nải chất đầy nhà nhưng cuối đời thể nào cũng bị tan thành mây khói.
Chàng cười, hỏi tại sao bà phán vậy, bà bói nói:
- Này nhé, đầu con trơn nhẵn, mượt mà. Ở giữa lại rẽ ngôi theo một đường rất chuẩn. Đó là dấu hiệu của một con người phú quý vinh hoa. Có điều cái mũi của con hơi to lại lắm lông, cho thấy con dễ bị người đời xu nịnh. Chính những kẻ nịnh bợ này sẽ phá hoại gia sản của con…
Nghe xong, chàng đỏ mặt tím tai, còn những người ngồi xung quanh đó thì được một mẻ cười nghiêng ngả.
Từ ngày xửa, ngày xưa và đến cả bây giờ cũng thế, người ta rất hay cho ngón tay lên miệng chấm chấm cho ướt để dễ đếm tiền hay giở sách. Anh chàng này vẫn chọn cách đó, nhưng thứ nước dùng cho ướt tay lại không phải là ... nước miếng.
Có một anh nổi tiếng là chăm đọc sách, người quanh khu phố gọi anh là mọt sách. Sau ngày cưới, vào đêm tân hôn, cô vợ nhắc nhở:
- Anh phải vứt hết mấy quyển sách của anh đi nghe chưa? Đêm tân hôn em không thích anh đọc sách, sẽ phân tán tư tưởng. Em chỉ muốn anh chuyên tâm vào chuyện…
Anh chồng gật đầu qua loa. Cô vợ đi tắm rửa xong lên giường, nhưng nằm trằn trọc mãi mà không thấy chồng làm gì cả. Khi quay sang thấy chồng đang đọc sách, cô vợ gắt lên:
- Anh làm cái gì thế hả? Em nói là anh không đọc sách nữa cơ mà.
Anh chồng an ủi:
- Thôi, một chút nữa em nhé!
Nằm chờ mãi rồi cũng thấy tay của chồng “du lịch” quanh người mình… Khi đến chỗ… anh ta liền dừng lại một lúc lâu lâu. Cô vợ sốt ruột hỏi:
- Anh muốn… à?
Chồng đáp:
- Không, chỉ là để thấm ướt ngón tay, giở sách cho dễ hơn thôi.
-!!!!
Khi cầu thủ chuyển nghề
Cầu thủ nọ có trình độ rất cao, từng được gọi vào đội tuyển, nhưng không hiểu chán cảnh đám tuyển thủ quốc gia bán độ hay bực mình chuyện huấn luyện viên trưởng bỏ việc đi làm tiếp thị mà anh chàng tuyên bố giải nghệ. Sau đó anh ta xin thử việc ở một số môn thể thao khác.
Đầu tiên là bơi lội. Sau ba tháng, chàng cựu cầu thủ đã được dự thi giải bơi lội toàn thành phố.
Cuộc thi gồm 5 lượt bơi, mỗi lượt cách nhau một khoảng thời gian nhất định. Sau 4 lượt đầu ban giám khảo thông báo vận động viên là cựu cầu thủ nọ đang dẫn đầu, và lượt cuối cùng bắt đầu.
Trong tiếng hò reo của các cổ động viên, anh chàng cựu cầu thủ bắt đầu khá uể oải, anh ta lao xuống và bơi rất chậm chạp, vừa bơi vừa ngẩng đầu quan sát. Huấn luyện viên của anh ta bực tức, đầu tiên là gào toáng lên, sau đó ông lồng lộn chạy dọc đường bơi la hét nhưng vẫn không ăn thua, anh chàng vẫn kiên nhẫn chậm chạp hết bơi ếch đến bơi sải rồi bơi... lùi. Khi chắc chắn các vận động viên khác đã về đến đích anh ta mới bơi vào bờ.
Lúc anh ta vừa ngoi lên, huấn luyện viên cáu tiết quát: “Cậu làm cái quái gì mà đoạn cuối bơi chậm vậy?”. “Tại những vòng trước tôi đang dẫn điểm”. “Thì sao hả?”. “Cho nên vòng này tôi... câu giờ”!
Ban huấn luyện chán quá bèn chuyển anh ta sang bộ môn khiêu vũ thể thao. Buổi tập đầu tiên, khi đang cùng bạn nhảy tập một điệu "vanxơ", trong lúc mọi việc đang suôn sẻ, từng bước chân cùng các điệu xoay người và bản nhạc đang rất khớp nhau thì đột nhiên anh chàng cựu cầu thủ lăn ra sàn ôm đầu kêu gào trông rất đau đớn. Mọi người kinh hoàng xúm lại xem, các bác sĩ vội vàng mở hộp đồ y tế...
Trong lúc mọi người cuống cuồng lo lắng thì anh chàng he hé mắt hỏi bác sĩ: “Sao trọng tài không thổi còi?”. “Nghĩa là sao? Tại sao anh ôm đầu lăn lộn vậy?”. “Có ai đó dẫm phải... chân tôi, đang gay cấn thế này phải kiếm quả phạt chứ!!!”.
Hết biết!
Khi cao nhân rửa tội
Một người đàn bà sắc nước hương trời thời trẻ làm gái điếm, khi đã về hưu muốn gột rửa lương tâm nên mới đến nhà thờ gặp Đức cha
- Thưa Cha rất thánh, thời trẻ con... Cha hãy rửa tội cho con!
- Con của ta, ta chỉ đủ khả năng rửa tội cho những công dân bình thường thôi. Với trường hợp của con, ta đành bất lực.
- Chả nhẽ không còn cách nào khác? Thưa Cha!
- Ta biết có một người duy nhất đủ độ trong sạch để làm được việc đó. Trong sa mạc phía Tây thành phố có một cao nhân đã từ lâu sống xa lánh loài người. Con hãy đến tìm ông ta.
- Cám ơn Cha. Con sẽ lên đường ngay hôm nay.
Sa mạc hoang vu nơi con người cao quý kia ẩn dật không hề có một bóng cây cỏ, động thực vật. Ngày ngày ông ta ngồi thiền, thiền chán thì đi chơi. Phần vì nóng, phần vì chỉ có một mình nên nhu cầu sử dụng quần áo trở nên không cần thiết. Trang phục duy nhất của ông là một chiếc mũ rộng vành để che cái nắng như thiêu như đốt của sa mạc.
Hôm đó, như thường lệ, cao nhân đang trên đường đi thăm thú thiên nhiên, chợt bắt gặp người đàn bà mà chúng ta đã có dịp làm quen ở trên. Với trang phục như đã mô tả, ông ta vô cùng lúng túng, rồi rất nhanh, ông tụt chiếc mũ đang đội và dùng hai tay quấn nó phía trước mình để che thân.
Đoạn ông yên lặng lắng nghe câu chuyện của người đàn bà nọ một cách chăm chú. Rồi rất nghiêm trang, ông lầm bầm cầu khấn. Vào thời điểm thiêng liêng nhất, ông đưa hai cánh tay gầy guộc lên trời, hô to:
- Hỡi các đấng thần linh...
Đang quỳ trước mặt ông, người đàn bà thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, vì kỳ lạ thay, chiếc mũ vẫn không rơi.
Sờ đầu nào cũng đoán được hậu vận
Trên đời có vô vàn kiểu bói: Bói bàn tay, bói khuôn mặt, bói dáng đi, thậm chí bói bài, bói chân gà cúng. Thế nhưng bói bằng cách sờ đầu và sờ… thì là lần đầu tiên mới được nghe.
Làng nọ nức tiếng gần xa bởi có một bà bói mù thông thái, chỉ cần sờ vào đầu là đã có thể đoán định được tương lai. Tiếng lành đồn xa, người người mến mộ.
Một hôm, chàng cũng theo gót chân thiên hạ lặn lội tìm đến ý chừng muốn kiểm nghiệm xem những đồn thổi kia có phải là thật không.
Khi đến lượt mình, chàng khẽ khàng trút bỏ quần xuống, chổng mông cho bà bói sờ.
Một lúc, bà phán:
- Số con sau này sẽ là sếp bự, của nải chất đầy nhà nhưng cuối đời thể nào cũng bị tan thành mây khói.
Chàng cười, hỏi tại sao bà phán vậy, bà bói nói:
- Này nhé, đầu con trơn nhẵn, mượt mà. Ở giữa lại rẽ ngôi theo một đường rất chuẩn. Đó là dấu hiệu của một con người phú quý vinh hoa. Có điều cái mũi của con hơi to lại lắm lông, cho thấy con dễ bị người đời xu nịnh. Chính những kẻ nịnh bợ này sẽ phá hoại gia sản của con…
Nghe xong, chàng đỏ mặt tím tai, còn những người ngồi xung quanh đó thì được một mẻ cười nghiêng ngả.
hinata- Academy Student
- Tổng số bài gửi : 11
Registration date : 31/12/2007
Re: Truyện cười dân gian
Người lính già nua
Đang trẻ trung, tuổi sung mãn thế mà bị một cô gái trẻ chê là già nua, xấu xí thì có tức không cơ chứ. Mà chẳng phải cô ý chê vẻ ngoài của mình mà lại chê… của mình.
Đang đi dạo trong công viên, ngắm trời đất, hoa cỏ. Đang chìm đắm trong bài hát về tình yêu lãng mạn, bỗng một cô gái đến và nói thỏ thẻ vào tai anh chàng này:
- Thưa anh! Anh có biết rằng tivi của anh đang bật không? Không hiểu ý của cô gái, nhưng khi tình cờ nhìn xuống thì anh ta thấy khoá quần của mình đang mở toang hoác. Ngượng lắm! Anh ta quyết định trêu lại cô gái kia một phen.
Tiến lại gần cô gái, anh ta liền nói:
- Tivi của tôi đang chiếu cảnh chiến tranh, cô có thấy trong trại lính có một anh lính đang đứng rất nghiêm trong đó không?
Cô gái nhanh trí đáp:
- Chắc là bây giờ anh ta mới đứng nghiêm, chứ lúc nãy tôi thấy anh ta đứng ủ rũ, khuôn mặt thì nhăn nhó, thương tích đầy mình. Nói chung là trông rất già nua.
- !!!!!
Phá hoại của chồng
Đôi khi các mệnh phụ phu nhân làm cho các ông chồng đau hết cả đầu, đánh chẳng được, bỏ chẳng xong mà nghĩ lại cái hậu quả các bà gây ra cho mình thì tai hại quá. Làm thế nào bây giờ?
Các bà, các chị ở một tỉnh nọ đang rủ nhau nô nức đi thi cuộc thi “ lập kỷ lục phá hoại của cải của chồng”. Một chị kể:
- Mỗi khi cãi nhau, em chẳng thèm nói năng gì, em bỏ đi cọ bồn cầu.
Mọi người cùng nhau khen ngợi:
- Chà! Cô giỏi thật đấy, lại còn chăm chỉ nữa, thế thì phá hoại được gì của chồng nào?
Cô kia lắc đầu nói:
- Các chị chả biết gì cả. Em phá hoại hàm răng của chồng em, mỗi lần như thế em lại lấy bàn chải đánh răng của anh ý đi cọ bồn cầu.
Thấy thế, chị khác liền kể:
- Chồng em là chủ tịch xã. Hôm nọ, em đã vứt quách bộ complê của anh ý đi, vậy mà anh ta hét toáng lên: “Giời ơi là giời! Em hại anh rồi em có biết không? Đây là bộ complê để anh đi xin trợ cấp xã nghèo đấy, có biết không hả?
Nghe đến đây, tự nhiên có một chị thút thít:
- Em có bệnh bị mộng du. Hôm đó em mơ mình cầm dao ăn xúc xích, vậy là em cứ thế đi xuống bếp cầm dao và cứ thấy gì “hình trụ” giống xúc xích thì em ăn hết… em choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của chồng em….
-!!!!
Quạ và Cáo thời @
Truyện ngụ ngôn của nhà văn Pháp - La Phôngten - kể rằng: Quạ đang ăn miếng pho mát trên ngọn cây cao thì Cáo mon men đến gốc cây cất tiếng chào. Quạ sướng quá, đáp lời, miếng pho mát tuột khỏi miệng rơi xuống đất. Cáo chộp lấy ăn, cười hả hê. Còn chuyện ngày nay...
Trong khu rừng nọ, Quạ đang ăn miếng bánh mì trên ngọn cây, Cáo khúm núm tìm đến, lễ phép thưa:
- Chào anh Quạ ạ! Quạ từ từ đưa bánh mì xuống chân, đáp:
- Tao là Quạ của thời @, chứ không phải Quạ của La Phôngten đâu nhé!
Nghe vậy Cáo lặng lẽ bỏ đi. Lát sau quay lại, nó hổn hển gọi:
- Anh Quạ ơi, anh Quạ ơi...
Quạ lừ lừ nhìn Cáo như muốn nói: “Không ăn thua đâu em ơi”.
- Nhưng có tin mừng, cực mừng cho anh. Anh vừa có bài đăng trên báo.
- Hả? - Quạ mở miệng - Thật không?
Miếng bánh mì rơi xuống đất. Cáo chộp liền, nói tỉnh rụi:
- Tao là Cáo của thời @, chứ không phải Cáo của thời La Phôngten đâu nhé!
Sư cọ mốc
Một vị cao tăng đi “công tác” qua xứ nọ, khi trời gần chiều cũng là lúc đã thấm mệt chợt nhà sư thấy có ngôi chùa gần đó bèn rẽ vào...
Sư thầy trụ trì đi vắng nhưng sư bác và mấy chú tiểu đón tiếp cao tăng rất nhiệt tình chu đáo. Khi trời sập tối nhà chùa dọn cơm lên cho khách, trong mâm chỉ một đĩa muối vừng, mấy quả cà cùng vài miếng đậu phụ và liễn cơm.
Cao tăng ngồi khoanh chân trước mâm, niệm mấy câu kinh rồi lôi trong người ra một gói... thịt nướng đặt vào giữa mâm. Mấy chú tiểu kinh hãi:
- Bẩm, sư thầy chúng con không cho ăn thịt, cá đâu ạ!
- Thì ta cũng vậy!
- Thế tại sao ngài lại có bọc thịt?
- Thịt này là để ta ăn, cũng như sư thầy của các ngươi vậy, ta đâu có cho ai ăn!
Hoa hậu ứng xử
Phần thi ứng xử là phần thi đánh giá trí tuệ của các người đẹp, nhưng có những câu trả lời của các hoa hậu thật không còn gì bất ngờ hơn.
Trong một cuộc thi người đẹp, có 3 thí sinh được lọt vào vòng thi ứng xử. Cả 3 đều rất hào hứng chờ đợi câu hỏi của ban giám khảo. Câu hỏi cho cô thứ nhất như sau:
- Nếu đoạt vương miện thì việc đầu tiên em làm là gì?
Cô này cười rất tươi và còn đưa tay ra hôn gió, rồi trả lời:
- Việc đầu tiên em làm là không cử động mạnh kẻo nó rơi mất. Tiếp theo em sẽ cất vào hộp, bỏ vào va li và khóa lại. Chưa hết, em sẽ bỏ va li vào trong tủ, khóa lại một lần nữa cho chắc ăn. Chìa khòa em sẽ đánh ra 2 chiếc, một chiếc em giữ, một chiếc em sẽ treo lên trần nhà để không bị mất ạ. Ban giám khảo cho cô này về chỗ và tiếp tục đặt câu hỏi cho cô thứ 2:
- Giữa chiến tranh và hòa bình, em thích gì hơn? Em sẽ làm gì để hi sinh cho hòa bình thế giới?
Cô thứ 2 bước lên rất tự tin và nói:
- Tất nhiên em thích giữa chiến tranh và hòa bình nhất, đó chính là đàm phán. Vì, đàm phán được đi ô tô, được ở khách sạn, được quay lên tivi và được đàm phán đi đàm phán lại nhiều lần. Còn để hi sinh cho hòa bình thế giới em sẽ chọn cách nhịn ăn. Vì em đã quen nhịn ăn, và nếu có chết thì sẽ có một thân hình lí tưởng.
Ban giám khảo đang lăn ra cười thì cô thứ 3 bước ra. Họ liền đưa câu hỏi cho cô này như sau:
- Em hãy cho biết vì sao vàng lên giá, và nếu vàng có lên giá nữa thì em sẽ làm gì?
Cô này liền đáp:
- Theo em, vàng lên giá vì rau lên giá, lòng lợn lên giá và cá cũng lên giá theo... Mọi người đều nói em có tấm lòng vàng, em nặng 50kg, vì vậy tấm lòng của em nặng khoảng 5kg. Nếu vàng tiếp tục lên giá em sẽ bán cỗ lòng của em đi và ủng hộ cho các doanh nhân có hoàn cảnh đặc biệt. Cuối cùng em xin chúc ban giám khảo không bị ảnh hưởng của giá vàng trên thị trường.
Đang trẻ trung, tuổi sung mãn thế mà bị một cô gái trẻ chê là già nua, xấu xí thì có tức không cơ chứ. Mà chẳng phải cô ý chê vẻ ngoài của mình mà lại chê… của mình.
Đang đi dạo trong công viên, ngắm trời đất, hoa cỏ. Đang chìm đắm trong bài hát về tình yêu lãng mạn, bỗng một cô gái đến và nói thỏ thẻ vào tai anh chàng này:
- Thưa anh! Anh có biết rằng tivi của anh đang bật không? Không hiểu ý của cô gái, nhưng khi tình cờ nhìn xuống thì anh ta thấy khoá quần của mình đang mở toang hoác. Ngượng lắm! Anh ta quyết định trêu lại cô gái kia một phen.
Tiến lại gần cô gái, anh ta liền nói:
- Tivi của tôi đang chiếu cảnh chiến tranh, cô có thấy trong trại lính có một anh lính đang đứng rất nghiêm trong đó không?
Cô gái nhanh trí đáp:
- Chắc là bây giờ anh ta mới đứng nghiêm, chứ lúc nãy tôi thấy anh ta đứng ủ rũ, khuôn mặt thì nhăn nhó, thương tích đầy mình. Nói chung là trông rất già nua.
- !!!!!
Phá hoại của chồng
Đôi khi các mệnh phụ phu nhân làm cho các ông chồng đau hết cả đầu, đánh chẳng được, bỏ chẳng xong mà nghĩ lại cái hậu quả các bà gây ra cho mình thì tai hại quá. Làm thế nào bây giờ?
Các bà, các chị ở một tỉnh nọ đang rủ nhau nô nức đi thi cuộc thi “ lập kỷ lục phá hoại của cải của chồng”. Một chị kể:
- Mỗi khi cãi nhau, em chẳng thèm nói năng gì, em bỏ đi cọ bồn cầu.
Mọi người cùng nhau khen ngợi:
- Chà! Cô giỏi thật đấy, lại còn chăm chỉ nữa, thế thì phá hoại được gì của chồng nào?
Cô kia lắc đầu nói:
- Các chị chả biết gì cả. Em phá hoại hàm răng của chồng em, mỗi lần như thế em lại lấy bàn chải đánh răng của anh ý đi cọ bồn cầu.
Thấy thế, chị khác liền kể:
- Chồng em là chủ tịch xã. Hôm nọ, em đã vứt quách bộ complê của anh ý đi, vậy mà anh ta hét toáng lên: “Giời ơi là giời! Em hại anh rồi em có biết không? Đây là bộ complê để anh đi xin trợ cấp xã nghèo đấy, có biết không hả?
Nghe đến đây, tự nhiên có một chị thút thít:
- Em có bệnh bị mộng du. Hôm đó em mơ mình cầm dao ăn xúc xích, vậy là em cứ thế đi xuống bếp cầm dao và cứ thấy gì “hình trụ” giống xúc xích thì em ăn hết… em choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của chồng em….
-!!!!
Quạ và Cáo thời @
Truyện ngụ ngôn của nhà văn Pháp - La Phôngten - kể rằng: Quạ đang ăn miếng pho mát trên ngọn cây cao thì Cáo mon men đến gốc cây cất tiếng chào. Quạ sướng quá, đáp lời, miếng pho mát tuột khỏi miệng rơi xuống đất. Cáo chộp lấy ăn, cười hả hê. Còn chuyện ngày nay...
Trong khu rừng nọ, Quạ đang ăn miếng bánh mì trên ngọn cây, Cáo khúm núm tìm đến, lễ phép thưa:
- Chào anh Quạ ạ! Quạ từ từ đưa bánh mì xuống chân, đáp:
- Tao là Quạ của thời @, chứ không phải Quạ của La Phôngten đâu nhé!
Nghe vậy Cáo lặng lẽ bỏ đi. Lát sau quay lại, nó hổn hển gọi:
- Anh Quạ ơi, anh Quạ ơi...
Quạ lừ lừ nhìn Cáo như muốn nói: “Không ăn thua đâu em ơi”.
- Nhưng có tin mừng, cực mừng cho anh. Anh vừa có bài đăng trên báo.
- Hả? - Quạ mở miệng - Thật không?
Miếng bánh mì rơi xuống đất. Cáo chộp liền, nói tỉnh rụi:
- Tao là Cáo của thời @, chứ không phải Cáo của thời La Phôngten đâu nhé!
Sư cọ mốc
Một vị cao tăng đi “công tác” qua xứ nọ, khi trời gần chiều cũng là lúc đã thấm mệt chợt nhà sư thấy có ngôi chùa gần đó bèn rẽ vào...
Sư thầy trụ trì đi vắng nhưng sư bác và mấy chú tiểu đón tiếp cao tăng rất nhiệt tình chu đáo. Khi trời sập tối nhà chùa dọn cơm lên cho khách, trong mâm chỉ một đĩa muối vừng, mấy quả cà cùng vài miếng đậu phụ và liễn cơm.
Cao tăng ngồi khoanh chân trước mâm, niệm mấy câu kinh rồi lôi trong người ra một gói... thịt nướng đặt vào giữa mâm. Mấy chú tiểu kinh hãi:
- Bẩm, sư thầy chúng con không cho ăn thịt, cá đâu ạ!
- Thì ta cũng vậy!
- Thế tại sao ngài lại có bọc thịt?
- Thịt này là để ta ăn, cũng như sư thầy của các ngươi vậy, ta đâu có cho ai ăn!
Hoa hậu ứng xử
Phần thi ứng xử là phần thi đánh giá trí tuệ của các người đẹp, nhưng có những câu trả lời của các hoa hậu thật không còn gì bất ngờ hơn.
Trong một cuộc thi người đẹp, có 3 thí sinh được lọt vào vòng thi ứng xử. Cả 3 đều rất hào hứng chờ đợi câu hỏi của ban giám khảo. Câu hỏi cho cô thứ nhất như sau:
- Nếu đoạt vương miện thì việc đầu tiên em làm là gì?
Cô này cười rất tươi và còn đưa tay ra hôn gió, rồi trả lời:
- Việc đầu tiên em làm là không cử động mạnh kẻo nó rơi mất. Tiếp theo em sẽ cất vào hộp, bỏ vào va li và khóa lại. Chưa hết, em sẽ bỏ va li vào trong tủ, khóa lại một lần nữa cho chắc ăn. Chìa khòa em sẽ đánh ra 2 chiếc, một chiếc em giữ, một chiếc em sẽ treo lên trần nhà để không bị mất ạ. Ban giám khảo cho cô này về chỗ và tiếp tục đặt câu hỏi cho cô thứ 2:
- Giữa chiến tranh và hòa bình, em thích gì hơn? Em sẽ làm gì để hi sinh cho hòa bình thế giới?
Cô thứ 2 bước lên rất tự tin và nói:
- Tất nhiên em thích giữa chiến tranh và hòa bình nhất, đó chính là đàm phán. Vì, đàm phán được đi ô tô, được ở khách sạn, được quay lên tivi và được đàm phán đi đàm phán lại nhiều lần. Còn để hi sinh cho hòa bình thế giới em sẽ chọn cách nhịn ăn. Vì em đã quen nhịn ăn, và nếu có chết thì sẽ có một thân hình lí tưởng.
Ban giám khảo đang lăn ra cười thì cô thứ 3 bước ra. Họ liền đưa câu hỏi cho cô này như sau:
- Em hãy cho biết vì sao vàng lên giá, và nếu vàng có lên giá nữa thì em sẽ làm gì?
Cô này liền đáp:
- Theo em, vàng lên giá vì rau lên giá, lòng lợn lên giá và cá cũng lên giá theo... Mọi người đều nói em có tấm lòng vàng, em nặng 50kg, vì vậy tấm lòng của em nặng khoảng 5kg. Nếu vàng tiếp tục lên giá em sẽ bán cỗ lòng của em đi và ủng hộ cho các doanh nhân có hoàn cảnh đặc biệt. Cuối cùng em xin chúc ban giám khảo không bị ảnh hưởng của giá vàng trên thị trường.
hinata- Academy Student
- Tổng số bài gửi : 11
Registration date : 31/12/2007
Re: Truyện cười dân gian
Luật sư đích thực
Chuyện thật khó tin, nhưng mà đúng là chỉ cần sờ lưỡi thôi là người khác có thể sẽ biết ngay bạn là ai đấy. Thế nên bạn hãy cẩn thận khi hôn một ai đó nhé!
Một chú thỏ mù và một chú rắn mù một hôm tình cờ gặp nhau ở vườn rau. Chú rắn thở dài nói:
- Anh bạn biết không, từ khi sinh ra đến giờ tớ chưa hề được nhìn thấy chính mình. Thành thử ra tớ nào có biết tớ là ai đâu.
Thỏ đáp lời:
- Tớ cũng như cậu vậy. Thật là buồn quá. Chúng mình có thể giúp nhau để nhận diện ra hình dạng của nhau đấy.
Rắn đồng ý và bắt đầu cuộn quanh người thỏ, hít hít, sờ sờ, mó mó. Một lát sau, rắn nói:
- Cậu nhỏ nhắn, mềm mại, có lông, ngoài ra cậu còn có một đôi tai to và một cái đuôi rậm rạp. Cậu đích thị là một chú thỏ rồi.
Thỏ cảm ơn rối rít rồi cũng bắt đầu đi vòng quanh người rắn hít hít, sờ sờ, mó mó người rắn. Xong xuôi, thỏ mỉm cười:
- Cậu biết không, cậu thon dài, mảnh mai, da lạnh và có vảy, đặc biệt cậu có một cái lưỡi chẻ làm đôi. Tớ cam đoan cậu là một luật sư đích thực đấy!
ác dụng phụ của “mạng nhện”
Lãnh đạo thành phố đi thị sát ở một ngõ phố hẹp, thấy dây điện, dây điện thoại mắc chằng chịt. Ông quay sang nhắc nhở chủ tịch phường:
- Điện đóm, điện thoại mắc thế này thì khi xảy ra cháy nổ chập điện thì chạy thế nào? Cậu phải có ý kiến góp ý với anh em bên chi nhánh điện và viễn thông chứ.
- Dạ thưa anh, trông thì đúng là rối thật nhưng nó lại có tác dụng tăng cường an ninh khu phố đấy anh ạ!
- Cậu nói gì, tớ không hiểu!
- Thưa anh, chả là thế này. Tuần trước trong khu này đang đêm thì có trộm, bà con phát hiện ra, hò hét truy đuổi. Tên trộm bí quá nhảy từ trên ban công tầng 2 xuống và rơi luôn vào “hệ thống lưới điện kiểu mạng nhện” này, càng vùng vẫy càng mắc kẹt, thế là bị tóm gọn. Một đồn mười, mười đồn trăm. Bây giờ ban đêm tổ tuần tra an ninh của phường cứ gọi là ăn ngon ngủ kỹ, tốt lắm anh ạ!
Thuốc diệt muỗi
Các nhà khoa học làm việc thật miệt mài, không ngừng nghỉ. Họ liên tục sáng tạo và có được những công trình thật bất ngờ và thật mới.
Có một anh chàng làm ở viện nghiên cứu thuốc diệt côn trùng. Một hôm, vợ anh ta chạy lên thẳng phòng sếp của anh ta và than thở:
- Sếp xem thế nào chứ nhà em mải nghiên cứu một loại thuốc gì đó mà cứ đâm ra mê mẩn ở phòng thí nghiệm, mấy đêm nay không về nhà rồi ạ.
Thấy thế, sếp của anh chàng này cũng than thở:
- Ừ! Mấy hôm nay tôi cũng không thấy anh ấy ra khỏi đó rồi, thôi để tôi tìm người phá cửa phòng thí nghiệm vậy…
Sếp chưa nói dứt lời thì anh chàng kia đã đạp cửa phòng thí nghiệm, xông ra rồi hét to:
- Ra rồi! Tôi tìm ra rồi!
Mọi người chặn lại hỏi:
- Anh phát minh ra chất gì thế?
Nhìn thấy mặt cô vợ hớn hở ở đó, anh ta càng hét to hơn:
- Thuốc diệt muỗi tuyệt diệu!
Mọi người càng khâm phục anh chàng này hơn, hỏi dồn dập:
- Anh giỏi thế, thế diệt thế nào?
Nhà khoa học trẻ đưa ra một lọ thuốc nhỏ khoe:
- Bất kỳ loại muỗi nào trên thế giới, chỉ cần ngắt đít, bôi một tí thuốc này vào sẽ chết… ngay lập tức.
-????
Chết trước khi “khởi nghĩa”
Một nhóm đàn ông vốn có tính “nể vợ quá đáng”, sau nhiều tháng ngày bị đè nén, sống trong uất ức, họ “liên thủ” với nhau tìm cách đối phó với các bà vợ. Bí mật hẹn nhau ở một ngôi miếu hoang.
Một người nói:
- Tôi thấy trong sách binh thư có câu: “Quả bất địch chúng Nhược bất địch cường” (Ít không thể chống lại nhiều, yếu phải thua mạnh). Sở dĩ chúng ta bị “bắt nạt” là vì ai lo phận nấy, không có sự đoàn kết nên mọi sự chống đối đều dễ dàng bị “đàn áp”. Nay ta lập ra một hiệp hội, chung lưng đấu cật với nhau thì “nhất hô bá ứng” (Một người hô, trăm người hưởng ứng). Đừng ai bỏ ai thì việc gì mà phải sợ các mụ ấy.
Mọi người đều cho là phải, nhất loạt đồng thanh, cắt máu… “mông” ăn thề. Rồi thì rượu vào lời ra, khí thế anh nào anh nấy bốc lên ngùn ngụt. Chuyến này thì có thể ăn tươi nuốt sống các bà vợ chứ chẳng chơi.
Giữa lúc ấy, các bà vợ nhận được tin mật báo, đồng loạt kéo nhau ra miếu. Các anh chồng hồn xiêu phách lạc, thần hồn nát thần tính, chạy toán loạn, tranh nhau thoát thân. Có vị còn vãi tè ra quần.
Tan cơn nguy biến, gặp lại nhau, cả bọn mắt la mày lét, đếm thấy thiếu một vị. Họ bèn rón rén kéo ra miếu để tìm thì thấy anh này vẫn ngồi khoanh chân trên chiếu, mặt không đổi sắc, Cả bọn lè lưỡi thán phục, bản lĩnh thế là cùng. Phen này phải tôn anh ấy làm đại ca mới được. Chẳng ngờ lại gần xem thì thấy anh ta đã chết cứng tự bao giờ.
Chuyện thật khó tin, nhưng mà đúng là chỉ cần sờ lưỡi thôi là người khác có thể sẽ biết ngay bạn là ai đấy. Thế nên bạn hãy cẩn thận khi hôn một ai đó nhé!
Một chú thỏ mù và một chú rắn mù một hôm tình cờ gặp nhau ở vườn rau. Chú rắn thở dài nói:
- Anh bạn biết không, từ khi sinh ra đến giờ tớ chưa hề được nhìn thấy chính mình. Thành thử ra tớ nào có biết tớ là ai đâu.
Thỏ đáp lời:
- Tớ cũng như cậu vậy. Thật là buồn quá. Chúng mình có thể giúp nhau để nhận diện ra hình dạng của nhau đấy.
Rắn đồng ý và bắt đầu cuộn quanh người thỏ, hít hít, sờ sờ, mó mó. Một lát sau, rắn nói:
- Cậu nhỏ nhắn, mềm mại, có lông, ngoài ra cậu còn có một đôi tai to và một cái đuôi rậm rạp. Cậu đích thị là một chú thỏ rồi.
Thỏ cảm ơn rối rít rồi cũng bắt đầu đi vòng quanh người rắn hít hít, sờ sờ, mó mó người rắn. Xong xuôi, thỏ mỉm cười:
- Cậu biết không, cậu thon dài, mảnh mai, da lạnh và có vảy, đặc biệt cậu có một cái lưỡi chẻ làm đôi. Tớ cam đoan cậu là một luật sư đích thực đấy!
ác dụng phụ của “mạng nhện”
Lãnh đạo thành phố đi thị sát ở một ngõ phố hẹp, thấy dây điện, dây điện thoại mắc chằng chịt. Ông quay sang nhắc nhở chủ tịch phường:
- Điện đóm, điện thoại mắc thế này thì khi xảy ra cháy nổ chập điện thì chạy thế nào? Cậu phải có ý kiến góp ý với anh em bên chi nhánh điện và viễn thông chứ.
- Dạ thưa anh, trông thì đúng là rối thật nhưng nó lại có tác dụng tăng cường an ninh khu phố đấy anh ạ!
- Cậu nói gì, tớ không hiểu!
- Thưa anh, chả là thế này. Tuần trước trong khu này đang đêm thì có trộm, bà con phát hiện ra, hò hét truy đuổi. Tên trộm bí quá nhảy từ trên ban công tầng 2 xuống và rơi luôn vào “hệ thống lưới điện kiểu mạng nhện” này, càng vùng vẫy càng mắc kẹt, thế là bị tóm gọn. Một đồn mười, mười đồn trăm. Bây giờ ban đêm tổ tuần tra an ninh của phường cứ gọi là ăn ngon ngủ kỹ, tốt lắm anh ạ!
Thuốc diệt muỗi
Các nhà khoa học làm việc thật miệt mài, không ngừng nghỉ. Họ liên tục sáng tạo và có được những công trình thật bất ngờ và thật mới.
Có một anh chàng làm ở viện nghiên cứu thuốc diệt côn trùng. Một hôm, vợ anh ta chạy lên thẳng phòng sếp của anh ta và than thở:
- Sếp xem thế nào chứ nhà em mải nghiên cứu một loại thuốc gì đó mà cứ đâm ra mê mẩn ở phòng thí nghiệm, mấy đêm nay không về nhà rồi ạ.
Thấy thế, sếp của anh chàng này cũng than thở:
- Ừ! Mấy hôm nay tôi cũng không thấy anh ấy ra khỏi đó rồi, thôi để tôi tìm người phá cửa phòng thí nghiệm vậy…
Sếp chưa nói dứt lời thì anh chàng kia đã đạp cửa phòng thí nghiệm, xông ra rồi hét to:
- Ra rồi! Tôi tìm ra rồi!
Mọi người chặn lại hỏi:
- Anh phát minh ra chất gì thế?
Nhìn thấy mặt cô vợ hớn hở ở đó, anh ta càng hét to hơn:
- Thuốc diệt muỗi tuyệt diệu!
Mọi người càng khâm phục anh chàng này hơn, hỏi dồn dập:
- Anh giỏi thế, thế diệt thế nào?
Nhà khoa học trẻ đưa ra một lọ thuốc nhỏ khoe:
- Bất kỳ loại muỗi nào trên thế giới, chỉ cần ngắt đít, bôi một tí thuốc này vào sẽ chết… ngay lập tức.
-????
Chết trước khi “khởi nghĩa”
Một nhóm đàn ông vốn có tính “nể vợ quá đáng”, sau nhiều tháng ngày bị đè nén, sống trong uất ức, họ “liên thủ” với nhau tìm cách đối phó với các bà vợ. Bí mật hẹn nhau ở một ngôi miếu hoang.
Một người nói:
- Tôi thấy trong sách binh thư có câu: “Quả bất địch chúng Nhược bất địch cường” (Ít không thể chống lại nhiều, yếu phải thua mạnh). Sở dĩ chúng ta bị “bắt nạt” là vì ai lo phận nấy, không có sự đoàn kết nên mọi sự chống đối đều dễ dàng bị “đàn áp”. Nay ta lập ra một hiệp hội, chung lưng đấu cật với nhau thì “nhất hô bá ứng” (Một người hô, trăm người hưởng ứng). Đừng ai bỏ ai thì việc gì mà phải sợ các mụ ấy.
Mọi người đều cho là phải, nhất loạt đồng thanh, cắt máu… “mông” ăn thề. Rồi thì rượu vào lời ra, khí thế anh nào anh nấy bốc lên ngùn ngụt. Chuyến này thì có thể ăn tươi nuốt sống các bà vợ chứ chẳng chơi.
Giữa lúc ấy, các bà vợ nhận được tin mật báo, đồng loạt kéo nhau ra miếu. Các anh chồng hồn xiêu phách lạc, thần hồn nát thần tính, chạy toán loạn, tranh nhau thoát thân. Có vị còn vãi tè ra quần.
Tan cơn nguy biến, gặp lại nhau, cả bọn mắt la mày lét, đếm thấy thiếu một vị. Họ bèn rón rén kéo ra miếu để tìm thì thấy anh này vẫn ngồi khoanh chân trên chiếu, mặt không đổi sắc, Cả bọn lè lưỡi thán phục, bản lĩnh thế là cùng. Phen này phải tôn anh ấy làm đại ca mới được. Chẳng ngờ lại gần xem thì thấy anh ta đã chết cứng tự bao giờ.
hinata- Academy Student
- Tổng số bài gửi : 11
Registration date : 31/12/2007
Re: Truyện cười dân gian
Lôgic học
Cả lớp học ai cũng sợ môn logic. Hôm nay được biết cô giáo bị ốm, đứa nào thực ra cũng hí hửng. Nhưng sự hí hửng đó nhanh chóng qua đi khi cả bọn nghe tiếng thông báo là sẽ có người dạy thay.
Một thầy giáo lạ hoắc bước vào lớp và ngay lập tức ra đề để kiểm tra. Thầy giáo ra đề như sau: - Biết rằng máy bay nhanh đi nhanh hơn ô tô, ô tô lại đi nhanh hơn xe máy, xe máy lại đi nhanh hơn xe đạp, xe đạp lại đi nhanh hơn người đi bộ. Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là: Năm nay tôi bao nhiêu tuổi?
Cả lớp im phăng phắc, cắn bút… Trong đầu mỗi đứa thì không thể nào tìm ra mối liên hệ nào giữa những hiện tượng mà thầy đưa ra và tuổi của thầy. Thầy giáo lắc đầu:
- Các anh, các chị không chịu động não suy nghĩ gì cả. Bây giờ, trong đầu các anh chị nghĩ gì cứ nói ra cho tôi biết, tôi hứa là sẽ không phạt các bạn.
Lúc đó ở cuối lớp có một cánh tay rụt rè giơ lên.
- Thưa thầy, em đoán thầy 38 tuổi.
Thầy giáo nở nụ cười mãn nguyện:
- Sao anh biết? Giải thích tôi nghe.
Anh sinh viên đáp:
- Dạ, thưa thầy! Em có một thằng em năm nay 19 tuổi, nó bị tâm thần phân liệt từ nhỏ. Hôm trước đi khám, bác sĩ bảo nó bị 50% rồi, nên em đoán người ra đề này chắc chắn phải gấp đôi tuổi nó.
-!!!!!!
Một bữa thịnh soạn
Thật khổ thân cho những người nhớ kĩ, nhớ dai. Đôi khi chỉ vì bắt người khác phải nhớ lời hứa của họ thôi mà mệt ra phết đấy!
Một anh bị bệnh táo bón, không thể đi đại tiện được bèn tìm đến thầy lang cầu cứu. Ông thầy lang nói:
- Thôi được, tôi sẽ giúp anh “hanh thông đại tiện”, nhưng khi chữa được anh cũng phải có gì đó cảm ơn chứ.
Anh này vội vàng đáp:
- Vâng, vâng! Thầy cứ yên tâm, nếu khỏi em hứa sẽ mời thầy một bữa thịnh soạn.
Thầy lang tin lời anh này liền chuyên tâm chữa trị. Chỉ sau vài tháng, anh này đã khỏi bệnh, nhưng vốn tính ki bo định nuốt lời về bữa cơm, hễ cứ hỏi thì anh ta lại chối là chưa khỏi bệnh.
Ông thầy lang biết vậy nên quyết định rình bắt quả tang. Một lần thấy anh này đi ra đồng đại tiện, ông thầy lang liền bám theo. Khi anh này vừa đi xong đang kéo quần lên thì ngay lập tức, từ trong bụi cây thầy lang chạy ra, một tay nắm tay anh kia, một tay chỉ vào đống phân mà quát:
- Anh thật là kẻ tham lam, tráo trở. Đã đi được một đống thù lù thế này mà vẫn chưa mời tôi ăn hả?
-!!!
Mùi Karaoke ôm
Hắn ta mấy lần đi karaoke ôm về đều bị vợ phát hiện và nện cho nhừ tử. Suy nghĩ mất mấy ngày đêm hắn mới hiểu ra mùi nước hoa rẻ tiền của mấy em tiếp viên ám trên đầu tóc, quần áo đã tố cáo hắn.
Hôm sau để đối phó với màn kiểm tra ngửi ngửi hít hít của vợ, sau khi “này nọ” xong, hắn đổ một cốc bia từ trên đầu xuống, chưa yên tâm hắn còn bôi thêm một chút mắm tôm lên tóc rồi hý hửng về nhà…
Kết quả hàng xóm của hắn được chứng kiến một trận hành hung dữ tợn nhất trong năm với những tiếng gầm rít:
"... Giời đất ơi sao mà chồng ngu thế không biết... mọi khi chỉ ôm ấp, sờ soạng vớ vẩn, hôm nay thế nào lại để chúng nó ngồi cả lên đầu lên cổ thế à... à… à… Bà là bà đánh cho tuốt xác... Ngu này! Ngu này."
Giả vờ say
Đôi khi để đối phó với các bà vợ đanh đá ghê gớm, các đức ông chồng cũng nghĩ ra lắm trò lắm. Nhưng cẩn thận đấy, không “gậy ông lại đập lưng ông”
Hai ông chồng sau giờ làm việc, ngồi kể chuyện với nhau. Anh thứ nhất kể:
- Hôm nọ, mình uống bia với bạn nhưng uống không nhiều, trên đường về mình nghĩ được một ý tưởng. Về đến nhà mình giả vờ say, vợ chưa bao giờ thấy mình say tệ như thế liền đỡ mình vào nhà. Mình đã vả cho cô ấy một cái và đẩy ra, mình quát: “Cô là đứa nào, ngoài vợ tôi ra, chưa có đứa con gái nào đụng được vào người tôi nghe chưa”. Hôm sau thấy mình dậy, vợ ngoan ngoãn dọn cơm, ngồi ngắm mình ăn lại còn tủm tỉm cười nữa chứ. Mình vừa trả thù được mà mình lại sướng.
Anh thứ 2 gật gù:
- Kiểu này mình cũng phải làm thế thôi.
Nói rồi, tối hôm đó anh ta cũng giả vờ say và về nhà nhìn thấy vợ đang ngủ, anh ta liền kêu lên:
- Trời ơi! Sao lại có cá sấu trên giường thế này?
Chị vợ nói:
- Anh yêu! Em đây mà.
Mặc dù rất buồn cười nhưng anh này vẫn tiếp:
- Trời! Lại còn biết nói nữa chứ! Mi bao nhiêu tuổi rồi?
- Phụ nữ thì nhìn thế nào, tuổi thế ấy mà.- Cô vợ đáp:
Anh chồng vẻ ngạc nhiên:
- Vô lý, làm gì có người nào sống lâu đến như vậy cơ chứ… Chưa nói xong câu, anh này đã bị tát một cái đau điếng vào mặt. Vừa tát, chị vợ vừa đay nghiến:
- Được, tôi sẽ tát anh đúng bằng số tuổi của tôi.
Anh này sợ quá, kêu lên:
- Thôi! Thôi! Như thế thì mặt anh sẽ vênh lên như mặt “chó điếc” mất.
Cả lớp học ai cũng sợ môn logic. Hôm nay được biết cô giáo bị ốm, đứa nào thực ra cũng hí hửng. Nhưng sự hí hửng đó nhanh chóng qua đi khi cả bọn nghe tiếng thông báo là sẽ có người dạy thay.
Một thầy giáo lạ hoắc bước vào lớp và ngay lập tức ra đề để kiểm tra. Thầy giáo ra đề như sau: - Biết rằng máy bay nhanh đi nhanh hơn ô tô, ô tô lại đi nhanh hơn xe máy, xe máy lại đi nhanh hơn xe đạp, xe đạp lại đi nhanh hơn người đi bộ. Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là: Năm nay tôi bao nhiêu tuổi?
Cả lớp im phăng phắc, cắn bút… Trong đầu mỗi đứa thì không thể nào tìm ra mối liên hệ nào giữa những hiện tượng mà thầy đưa ra và tuổi của thầy. Thầy giáo lắc đầu:
- Các anh, các chị không chịu động não suy nghĩ gì cả. Bây giờ, trong đầu các anh chị nghĩ gì cứ nói ra cho tôi biết, tôi hứa là sẽ không phạt các bạn.
Lúc đó ở cuối lớp có một cánh tay rụt rè giơ lên.
- Thưa thầy, em đoán thầy 38 tuổi.
Thầy giáo nở nụ cười mãn nguyện:
- Sao anh biết? Giải thích tôi nghe.
Anh sinh viên đáp:
- Dạ, thưa thầy! Em có một thằng em năm nay 19 tuổi, nó bị tâm thần phân liệt từ nhỏ. Hôm trước đi khám, bác sĩ bảo nó bị 50% rồi, nên em đoán người ra đề này chắc chắn phải gấp đôi tuổi nó.
-!!!!!!
Một bữa thịnh soạn
Thật khổ thân cho những người nhớ kĩ, nhớ dai. Đôi khi chỉ vì bắt người khác phải nhớ lời hứa của họ thôi mà mệt ra phết đấy!
Một anh bị bệnh táo bón, không thể đi đại tiện được bèn tìm đến thầy lang cầu cứu. Ông thầy lang nói:
- Thôi được, tôi sẽ giúp anh “hanh thông đại tiện”, nhưng khi chữa được anh cũng phải có gì đó cảm ơn chứ.
Anh này vội vàng đáp:
- Vâng, vâng! Thầy cứ yên tâm, nếu khỏi em hứa sẽ mời thầy một bữa thịnh soạn.
Thầy lang tin lời anh này liền chuyên tâm chữa trị. Chỉ sau vài tháng, anh này đã khỏi bệnh, nhưng vốn tính ki bo định nuốt lời về bữa cơm, hễ cứ hỏi thì anh ta lại chối là chưa khỏi bệnh.
Ông thầy lang biết vậy nên quyết định rình bắt quả tang. Một lần thấy anh này đi ra đồng đại tiện, ông thầy lang liền bám theo. Khi anh này vừa đi xong đang kéo quần lên thì ngay lập tức, từ trong bụi cây thầy lang chạy ra, một tay nắm tay anh kia, một tay chỉ vào đống phân mà quát:
- Anh thật là kẻ tham lam, tráo trở. Đã đi được một đống thù lù thế này mà vẫn chưa mời tôi ăn hả?
-!!!
Mùi Karaoke ôm
Hắn ta mấy lần đi karaoke ôm về đều bị vợ phát hiện và nện cho nhừ tử. Suy nghĩ mất mấy ngày đêm hắn mới hiểu ra mùi nước hoa rẻ tiền của mấy em tiếp viên ám trên đầu tóc, quần áo đã tố cáo hắn.
Hôm sau để đối phó với màn kiểm tra ngửi ngửi hít hít của vợ, sau khi “này nọ” xong, hắn đổ một cốc bia từ trên đầu xuống, chưa yên tâm hắn còn bôi thêm một chút mắm tôm lên tóc rồi hý hửng về nhà…
Kết quả hàng xóm của hắn được chứng kiến một trận hành hung dữ tợn nhất trong năm với những tiếng gầm rít:
"... Giời đất ơi sao mà chồng ngu thế không biết... mọi khi chỉ ôm ấp, sờ soạng vớ vẩn, hôm nay thế nào lại để chúng nó ngồi cả lên đầu lên cổ thế à... à… à… Bà là bà đánh cho tuốt xác... Ngu này! Ngu này."
Giả vờ say
Đôi khi để đối phó với các bà vợ đanh đá ghê gớm, các đức ông chồng cũng nghĩ ra lắm trò lắm. Nhưng cẩn thận đấy, không “gậy ông lại đập lưng ông”
Hai ông chồng sau giờ làm việc, ngồi kể chuyện với nhau. Anh thứ nhất kể:
- Hôm nọ, mình uống bia với bạn nhưng uống không nhiều, trên đường về mình nghĩ được một ý tưởng. Về đến nhà mình giả vờ say, vợ chưa bao giờ thấy mình say tệ như thế liền đỡ mình vào nhà. Mình đã vả cho cô ấy một cái và đẩy ra, mình quát: “Cô là đứa nào, ngoài vợ tôi ra, chưa có đứa con gái nào đụng được vào người tôi nghe chưa”. Hôm sau thấy mình dậy, vợ ngoan ngoãn dọn cơm, ngồi ngắm mình ăn lại còn tủm tỉm cười nữa chứ. Mình vừa trả thù được mà mình lại sướng.
Anh thứ 2 gật gù:
- Kiểu này mình cũng phải làm thế thôi.
Nói rồi, tối hôm đó anh ta cũng giả vờ say và về nhà nhìn thấy vợ đang ngủ, anh ta liền kêu lên:
- Trời ơi! Sao lại có cá sấu trên giường thế này?
Chị vợ nói:
- Anh yêu! Em đây mà.
Mặc dù rất buồn cười nhưng anh này vẫn tiếp:
- Trời! Lại còn biết nói nữa chứ! Mi bao nhiêu tuổi rồi?
- Phụ nữ thì nhìn thế nào, tuổi thế ấy mà.- Cô vợ đáp:
Anh chồng vẻ ngạc nhiên:
- Vô lý, làm gì có người nào sống lâu đến như vậy cơ chứ… Chưa nói xong câu, anh này đã bị tát một cái đau điếng vào mặt. Vừa tát, chị vợ vừa đay nghiến:
- Được, tôi sẽ tát anh đúng bằng số tuổi của tôi.
Anh này sợ quá, kêu lên:
- Thôi! Thôi! Như thế thì mặt anh sẽ vênh lên như mặt “chó điếc” mất.
hinata- Academy Student
- Tổng số bài gửi : 11
Registration date : 31/12/2007
Re: Truyện cười dân gian
Mẹ ơi con sướng lắm
Vợ chồng nhà nọ lấy nhau, sinh được mỗi một mụn con gái, hai mươi năm sau cho cháu nó được đi học bên trời Tây.
Mới sang, buồn, nàng viết thư cho mẹ: "Con buồn lắm, ở đây chẳng có ai làm bạn cả, chỉ ngày ngày ăn và học".
Người mẹ trả lời con: "Ừ, thôi, con chịu khó học hành, mau đỗ đạt về cho bố mẹ nhờ...".
Tháng sau, nàng viết thư về: "Con mới quen được một anh, anh ấy hay lắm mẹ ạ".
Người mẹ: "Ừ, mẹ cũng mừng cho con, có bạn cho đỡ buồn...".
Tháng nữa, nàng: "Mẹ ơi, con nhận lời yêu anh ấy rồi mẹ ạ, anh ấy tốt lắm, chăm lo cho con, vui buồn con đều chia sẻ với anh ấy".
Người mẹ: "Ừ, mẹ mừng cho con...".
Tháng nữa, nàng lại biên thư về: "Mẹ ơi, chúng con quyết định lấy nhau mẹ ạ, con biết con không phải, nhưng chúng con yêu nhau quá bố mẹ ạ, khi nào về Việt Nam, chúng con xin tạ lỗi với mọi người...".
Chả còn biết nói sao, người mẹ đành trả lời "Ừ, thôi, mẹ cũng chả biết nói gì hơn, thôi thì mẹ cũng chúc hai con hạnh phúc, mừng con tìm được người con yêu...".
Mấy hôm sau, nàng lại viết thư về: "Mẹ ơi, con sướng lắm...!".
Người mẹ vồ vập hỏi: "Con sướng sao con?".
Nàng trả lời: "Mẹ ơi, anh ấy... nhẩy từ nóc tủ nhẩy xuống mẹ ạ...".
Cuộc chia tay tốc độ
Một cặp vợ chồng đi ô tô trên đường cao tốc với tốc độ 90km/h. Trong lúc người vợ đang cầm tay lái và chú ý quan sát đường, người chồng đột nhiên nhìn vợ vẻ có lỗi nhưng rất cương quyết:
- Cưng à! Anh biết chúng mình đã gắn bó với nhau từ 20 năm nay và thật là khó nói ra điều này, nhưng anh muốn li dị.
Người vợ không nói gì mà chỉ từ từ tăng ga cho đến 100km/h. Anh chồng tiếp tục:
- Anh không muốn em thuyết phục anh từ bỏ chuyện này, vì từ lâu nay anh đã quan hệ với cô bạn thân nhất của em và cô ấy là người tình nồng nhiệt hơn em.
Một lần nữa, cô vợ im lặng và nhấn chân ga trong cơn giận dữ, chiếc xe lao nhanh với tốc độ 120km/h:
- Anh muốn lấy ngôi nhà!- Người chồng tiếp tục câu chuyện một chiều và một lần nữa người vợ tăng tốc, lần này là 130km/h. Người chồng thêm:
- Anh cũng muốn lấy cả chiếc xe hơi này nữa.
Cô vợ vẫn im lặng và chạy xe mỗi lúc một nhanh hơn.
- Thôi được!- Anh chồng chốt lại câu chuyện- Anh muốn có tất cả các tài khoản trong ngân hàng và thẻ tín dụng.
Người vợ bẻ lái về hướng cây cầu. Sự im lặng làm anh chồng hơi e ngại, anh ta hỏi:
- Chẳng nhẽ em không cần gì sao?
- Không, em đã có mọi thứ em cần - Cô vợ đáp.
Người chồng hỏi:
- Thật vậy sao? Là gì vậy?
Trong khi lao thẳng xe vào phía thành cầu với tốc độ 150km/h, người vợ mỉm cười và đáp:
- Túi hơi đấy anh ạ!
-?????
Em ơi, anh đã tìm được rồi
Nhiều khi yêu mãi một ai đó trong thời gian dài cũng làm người ta chán và một trong hai người đưa ra quyết định chia tay. Tuy nhiên, đối tác của họ lại không đồng ý. Vậy là gặp rắc rối. Xin kể một câu chuyện của anh bạn tôi:
Chàng và nàng yêu nhau được chừng 4 năm, một hôm chàng nói: “Có lẽ chúng mình không hợp nhau… Anh nghĩ… ”
Vừa mới tỏ ý định thì cô nàng đã sụt sùi khóc, trách anh chàng bất nhân, bất nghĩa. Tệ hơn nữa cô dọa sẽ tự tử nếu chàng đòi chia tay.
Biết không thể nào chia tay nàng một cách nhẹ nhàng và êm thấm được. Chàng xin xuống làm thủy thủ trên một tầu viễn dương. Đợt đầu trong chuyến rời xa quê hương kéo dài tới 3 năm. Ngày tiễn chàng đi, nàng đứng trên bờ vẫy một chiếc khăn mầu trắng, mắt đỏ hoe, tiếng nàng ngân dài trong nắng chiều vàng trên bến cảng:
“Em sẽ đợi anh… anh… anh, đừng quên em… nhé… nhé… é… é”.
Đứng trên boong tầu vẫy tay chào bạn gái, lòng chàng không khỏi bịn rịn, nhìn hình ảnh người yêu mà xót xa, sắt đá làm sao được trước một phụ nữ như thế. “Xin lỗi em, anh thật không phải với em. Nhưng 3 năm sau chắc em sẽ không còn nhớ anh là ai nữa cho mà xem” – Chàng thầm nhủ.
Ba năm dài dằng dặc, cách trở sơn khê. Chiếc tầu biển và thủy thủ đoàn cập bến cũ. Mọi người hết thảy đều dõi lên bờ tìm kiếm bóng dáng người thân. Chàng trai không thấy cô gái ra đón mình. Thoáng chút buồn. “Có lẽ cô ấy đã quên mình” – Chàng thầm nghĩ.
Nhưng rồi chàng đã lầm, “hòn vọng phu” của chàng bất ngờ tiến lại, “òa” một tiếng làm chàng giật bắn cả người. Thời gian dài như vậy mà không làm nàng thay lòng đổi dạ. Chàng ứa nước mắt cảm động: “Có lẽ cái số anh không thể không lấy em!” – Chàng thốt lên.
Và cả hai đi đến quyết định làm đám cưới.
Đã cưới thì phải có nhà ở, đôi trẻ quyết định cùng nhau đi tìm các căn hộ chung cư trong thành phố. Mấy cái đầu thì đẹp nhưng đắt tiền quá, một số cái sau thì hướng không đẹp, phong thủy không tốt…
Vài tháng, họ lại rủ nhau đi tìm nhà một đợt, tìm mãi… tìm mãi. Cái nàng ưng thì chàng không thích, cái chàng thích thì nàng lại không ưng, cái cả hai cùng thích thì không đủ tiền, cứ thế, cứ thế, thêm hai mùa thu rơi rụng lá vàng nữa trôi qua…
Rồi một ngày kia chàng nhận được thiếp cưới của nàng. Nàng đã gặp được một anh chồng giầu có. Chàng lập tức gọi điện tới, giọng não nùng:
“Em ơi, anh đã tìm được căn hộ ưng ý lắm, sao em nỡ lòng nào bỏ anh!”
Vợ chồng nhà nọ lấy nhau, sinh được mỗi một mụn con gái, hai mươi năm sau cho cháu nó được đi học bên trời Tây.
Mới sang, buồn, nàng viết thư cho mẹ: "Con buồn lắm, ở đây chẳng có ai làm bạn cả, chỉ ngày ngày ăn và học".
Người mẹ trả lời con: "Ừ, thôi, con chịu khó học hành, mau đỗ đạt về cho bố mẹ nhờ...".
Tháng sau, nàng viết thư về: "Con mới quen được một anh, anh ấy hay lắm mẹ ạ".
Người mẹ: "Ừ, mẹ cũng mừng cho con, có bạn cho đỡ buồn...".
Tháng nữa, nàng: "Mẹ ơi, con nhận lời yêu anh ấy rồi mẹ ạ, anh ấy tốt lắm, chăm lo cho con, vui buồn con đều chia sẻ với anh ấy".
Người mẹ: "Ừ, mẹ mừng cho con...".
Tháng nữa, nàng lại biên thư về: "Mẹ ơi, chúng con quyết định lấy nhau mẹ ạ, con biết con không phải, nhưng chúng con yêu nhau quá bố mẹ ạ, khi nào về Việt Nam, chúng con xin tạ lỗi với mọi người...".
Chả còn biết nói sao, người mẹ đành trả lời "Ừ, thôi, mẹ cũng chả biết nói gì hơn, thôi thì mẹ cũng chúc hai con hạnh phúc, mừng con tìm được người con yêu...".
Mấy hôm sau, nàng lại viết thư về: "Mẹ ơi, con sướng lắm...!".
Người mẹ vồ vập hỏi: "Con sướng sao con?".
Nàng trả lời: "Mẹ ơi, anh ấy... nhẩy từ nóc tủ nhẩy xuống mẹ ạ...".
Cuộc chia tay tốc độ
Một cặp vợ chồng đi ô tô trên đường cao tốc với tốc độ 90km/h. Trong lúc người vợ đang cầm tay lái và chú ý quan sát đường, người chồng đột nhiên nhìn vợ vẻ có lỗi nhưng rất cương quyết:
- Cưng à! Anh biết chúng mình đã gắn bó với nhau từ 20 năm nay và thật là khó nói ra điều này, nhưng anh muốn li dị.
Người vợ không nói gì mà chỉ từ từ tăng ga cho đến 100km/h. Anh chồng tiếp tục:
- Anh không muốn em thuyết phục anh từ bỏ chuyện này, vì từ lâu nay anh đã quan hệ với cô bạn thân nhất của em và cô ấy là người tình nồng nhiệt hơn em.
Một lần nữa, cô vợ im lặng và nhấn chân ga trong cơn giận dữ, chiếc xe lao nhanh với tốc độ 120km/h:
- Anh muốn lấy ngôi nhà!- Người chồng tiếp tục câu chuyện một chiều và một lần nữa người vợ tăng tốc, lần này là 130km/h. Người chồng thêm:
- Anh cũng muốn lấy cả chiếc xe hơi này nữa.
Cô vợ vẫn im lặng và chạy xe mỗi lúc một nhanh hơn.
- Thôi được!- Anh chồng chốt lại câu chuyện- Anh muốn có tất cả các tài khoản trong ngân hàng và thẻ tín dụng.
Người vợ bẻ lái về hướng cây cầu. Sự im lặng làm anh chồng hơi e ngại, anh ta hỏi:
- Chẳng nhẽ em không cần gì sao?
- Không, em đã có mọi thứ em cần - Cô vợ đáp.
Người chồng hỏi:
- Thật vậy sao? Là gì vậy?
Trong khi lao thẳng xe vào phía thành cầu với tốc độ 150km/h, người vợ mỉm cười và đáp:
- Túi hơi đấy anh ạ!
-?????
Em ơi, anh đã tìm được rồi
Nhiều khi yêu mãi một ai đó trong thời gian dài cũng làm người ta chán và một trong hai người đưa ra quyết định chia tay. Tuy nhiên, đối tác của họ lại không đồng ý. Vậy là gặp rắc rối. Xin kể một câu chuyện của anh bạn tôi:
Chàng và nàng yêu nhau được chừng 4 năm, một hôm chàng nói: “Có lẽ chúng mình không hợp nhau… Anh nghĩ… ”
Vừa mới tỏ ý định thì cô nàng đã sụt sùi khóc, trách anh chàng bất nhân, bất nghĩa. Tệ hơn nữa cô dọa sẽ tự tử nếu chàng đòi chia tay.
Biết không thể nào chia tay nàng một cách nhẹ nhàng và êm thấm được. Chàng xin xuống làm thủy thủ trên một tầu viễn dương. Đợt đầu trong chuyến rời xa quê hương kéo dài tới 3 năm. Ngày tiễn chàng đi, nàng đứng trên bờ vẫy một chiếc khăn mầu trắng, mắt đỏ hoe, tiếng nàng ngân dài trong nắng chiều vàng trên bến cảng:
“Em sẽ đợi anh… anh… anh, đừng quên em… nhé… nhé… é… é”.
Đứng trên boong tầu vẫy tay chào bạn gái, lòng chàng không khỏi bịn rịn, nhìn hình ảnh người yêu mà xót xa, sắt đá làm sao được trước một phụ nữ như thế. “Xin lỗi em, anh thật không phải với em. Nhưng 3 năm sau chắc em sẽ không còn nhớ anh là ai nữa cho mà xem” – Chàng thầm nhủ.
Ba năm dài dằng dặc, cách trở sơn khê. Chiếc tầu biển và thủy thủ đoàn cập bến cũ. Mọi người hết thảy đều dõi lên bờ tìm kiếm bóng dáng người thân. Chàng trai không thấy cô gái ra đón mình. Thoáng chút buồn. “Có lẽ cô ấy đã quên mình” – Chàng thầm nghĩ.
Nhưng rồi chàng đã lầm, “hòn vọng phu” của chàng bất ngờ tiến lại, “òa” một tiếng làm chàng giật bắn cả người. Thời gian dài như vậy mà không làm nàng thay lòng đổi dạ. Chàng ứa nước mắt cảm động: “Có lẽ cái số anh không thể không lấy em!” – Chàng thốt lên.
Và cả hai đi đến quyết định làm đám cưới.
Đã cưới thì phải có nhà ở, đôi trẻ quyết định cùng nhau đi tìm các căn hộ chung cư trong thành phố. Mấy cái đầu thì đẹp nhưng đắt tiền quá, một số cái sau thì hướng không đẹp, phong thủy không tốt…
Vài tháng, họ lại rủ nhau đi tìm nhà một đợt, tìm mãi… tìm mãi. Cái nàng ưng thì chàng không thích, cái chàng thích thì nàng lại không ưng, cái cả hai cùng thích thì không đủ tiền, cứ thế, cứ thế, thêm hai mùa thu rơi rụng lá vàng nữa trôi qua…
Rồi một ngày kia chàng nhận được thiếp cưới của nàng. Nàng đã gặp được một anh chồng giầu có. Chàng lập tức gọi điện tới, giọng não nùng:
“Em ơi, anh đã tìm được căn hộ ưng ý lắm, sao em nỡ lòng nào bỏ anh!”
hinata- Academy Student
- Tổng số bài gửi : 11
Registration date : 31/12/2007
:: Forum Other :: Rest
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|